Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1113: Sa ngã (2)




Hồ Sĩ đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Miệng ông ta há ra, nhưng không thốt được lời nào, chỉ duy trì vẻ mặt hoảng sợ ấy thôi.

Đôi tay mảnh khảnh của thiếu nữ đang nắm chặt một chiếc búa nhỏ rất tinh xảo, hơi giống loại dùi nhỏ được sử dụng cho một nhạc cụ nào đó. Chiếc búa nhỏ đập lên người ông ta, ngay chính giữa một đoạn xương sườn.

Tôi nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Cùng với đó là tiếng cười lanh lảnh của đứa con gái ông ta.

Hồ Sĩ không thể la nổi. Ngũ quan của ông ta vặn vẹo, rõ ràng là đang phải chịu một sự đau đớn tột độ, nhưng ông ta vẫn chẳng thể la được thành tiếng, thậm chí không thể có nổi phản ứng theo bản năng của thân thể. Chiếc búa nhỏ một lần nữa đập xuống, lại một chiếc xương sườn nữa của Hồ Sĩ bị vỡ vụn. Lần này, do dùng lực mạnh hơn, nên chiếc xương đã đâm xuống dưới, chọc trúng nội tạng của ông ta. Máu đã từ miệng của Hồ Sĩ trào ra.

Nhưng cơn hành hạ vẫn chưa dừng lại.

Và cũng chưa hề dừng lại, chính là tâm trạng sung sướng kia.

Đây không phải là sự vui sướng của việc trả thù, mà nó chỉ đơn thuần là sự vui sướng khi phá hủy một thứ gì đó. Cơn vui sướng từ sự bào mòn một mạng sống. Kèm theo sự tàn bạo, quá trình kích thích andrenalin được sinh ra và cả một sự khoái trá thật khó để mô tả… Đại khái có thể gọi đây là quyền lực, cái quyền được giết người, thứ quyền lực khi có thể bỡn cợt, thao túng trong tay mạng sống của đồng loại.

Tôi bị cái ý niệm ấy công kích, trở nên vừa choáng váng vừa mờ mịt.

Tôi cảm thấy mình không nên có suy nghĩ như thế. Nếu nói đến quyền lực, thì năng lực của tôi có thể đem lại quyền lực lớn hơn nhiều. Tôi có thể thay đổi quá khứ, ảnh hưởng đến hiện tại, có thể tùy tiện giết người, khiến người đó biến mất hoàn toàn trên thế giới này.

Từ trước tới nay tôi chưa hề cảm thấy quyền lực khiến người ta phải hưng phấn.

Tư duy của tôi như bị chia thành hai phần.

Một phần trong đó có rất nhiều sự kỳ lạ.

Tay của thiếu nữ… Này cũng không đúng.

Rắc!

Tiếng động lại vang lên.

Hồ Sĩ nôn ra càng nhiều máu hơn.

Cuối cùng, đã có người đi vào phòng bệnh, phát hiện ra tình trạng kỳ lạ.

Trong những tiếng la hét hỗn loạn, xen lẫn tiếng bước chân gấp gáp, bác sĩ y tá ùa vào.

Tôi bị kéo lùi ra đằng sau, vờ như không hay biết gì, đứng nhìn họ vây lấy Hồ Sĩ.

Hồ Sĩ giống như vừa được giải thoát, bật lên tiếng rên rỉ đau đớn, thân thể đang run rẩy, hơi co cụm lại. Nhưng chẳng ích gì, chính vì những động tác ấy mà ông ta càng ói ra nhiều máu hơn.

Tôi vẫn tiếp tục lùi xa ra, xuyên qua mấy bức tường, vào một phòng bệnh mới.

Nhìn thấy Đường Tiểu Lan đang nằm ngay giữa căn phòng này thì tôi lập tức hiểu tình huống vừa rồi sẽ xảy ra lần nữa.

Tôi phải ngăn chuyện này lại. Không phải vì muốn cứu Đường Tiểu Lan. Tôi nhớ ra hàng đống chuyện đồi bại mà bà ta đã làm, nhớ đến bộ dạng giả từ bi của bà ta, nhớ đến ánh mắt khinh bỉ và những lời chỉ trích tệ bạc của bà ta đối với tôi.

Không, không phải, không phải với tôi.

Những ý niệm trong tôi khá là hỗn loạn.

Ngay thời khắc mấu chốt này, tôi đi về phía Đường Tiểu Lan.

Đường Tiểu Lan cất tiếng hừ hừ, hệt như đang van xin. Bà ta co rút người lại, đau đến cắn răng cắn lợi. Trong đôi mắt đục ngầu của bà ta, bây giờ sự sợ hãi đang chiếm ngự.

Nhưng bà ta không thể thoát.

Tôi đè tay lên đầu của Đường Tiểu Lan, khom người xuống, kề sát tai bà ta.

“Bà đoán xem, chú đã chết thế nào nhỉ?”

Tiếng nói thiếu nữ lại xuất hiện, cùng với đó là đoạn ký ức trong đầu tôi.

Hồ Khải bị một đôi tay mảnh khảnh ép đến vỡ cả hộp sọ, máu me văng đỏ một bức tường.

Đôi tay đang ôm chặt đầu của Đường Tiểu Lan cũng đang gồng lên, hộp sọ của Đường Tiểu Lan phát ra những tiếng kêu răng rắc.

Bà ta bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Những người nằm chung phòng bệnh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi hỏi thăm mấy câu, thì chạy đi gọi bác sĩ.

Những âm thanh ấy đột nhiên im bặt.

Đỉnh đầu của Đường Tiểu Lan đã móp vào một rãnh nhỏ. Miệng, tai, mắt, mũi của bà ta đều trào ra máu tươi, đôi tay vùng vẫy rơi xuống, thân thể nghiêng ngả đổ rầm xuống giường.

Cảm giác sung sướng ấy lại xuất hiện và lần này còn mãnh liệt hơn.

Tôi nghiến chặt hàm răng, trong tiềm thức vẫn biết rõ chuyện này không đúng. Chuyện này không đúng… đây không phải là suy nghĩ của tôi! Không phải suy nghĩ của tôi, không phải ý thức của tôi…

Nhưng đến lúc nhìn thấy Hồ Quốc Hoa, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi trạng thái ấy.

Hồ Quốc Hoa bị bẻ gãy xương sống. Ông ta đã lớn tiếng gào hét thảm thiết, tự gọi bác sĩ đến. Thế nhưng, tất cả đã muộn. Thân thể vốn già yếu của ông ta không thể nào chịu nổi mức tổn thương lớn như vậy.

“Khủng khiếp quá. Cả nhà ba mạng người, cùng được đưa đến trong ngày hôm nay đó.”

“Có phải bị nhiễm phóng xạ hay gì đó không nhỉ? Gia đình đó làm nghề gì vậy?”

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh đã đưa câu chuyện đi sang một hướng khác.

Tôi không thể nghe nữa, thân thể tự động di chuyển, rời khỏi bệnh viện, đi đến một khu dân cư.

Tôi tìm thấy một người phụ nữ, nhìn rất quen nhưng tôi không nhớ tên…

Tôi đang cố gắng nhớ lại lai lịch của người phụ nữ này, nhưng trong đầu cứ mờ mờ mịt mịt.

“Tiểu Hạ!” Người phụ nữ bàng hoàng la lên.

Âm thanh này hệt như một ánh chớp lóe ngang, xóa tan màn mây mù trước mặt tôi, rực sáng cả con đường chật hẹp trước mặt.

Hồ Hạ Y!

Là Hồ Hạ Y!

Tôi cảm thấy mình đột nhiên bừng tỉnh, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Đến lúc định thần lại, thì tôi nhận ra mình đang đứng trên một cái ngã tư, đối diện với làn đường dành cho xe thô sơ.

Một người đàn ông đang ngẩng mặt đi xe đạp chạy lại, nhìn cũng rất quen. Tôi nhớ ra, ông ta là chồng của cô Hồ Hạ Y. Đồng thời, tôi cũng nhớ ra mình phải tiêu diệt Hồ Hạ Y ngay trong cảnh mộng này.

Tôi lập tức di chuyển linh hồn, tách ra khỏi Hồ Hạ Y.

Cô ta đang đứng quay lưng về phía tôi.

Tôi có thể dễ dàng giết chết cô ta.

Và đúng là tôi cũng đã định làm như thế.

Nhưng cánh tay tôi thò ra bị chậm mất một nhịp.

Hồ Hạ Y đã cất bước, tiến về phía chú của mình. Bên cạnh, một chiếc xe tải đang bật đèn xi nhan, chuyển hướng. Chú của Hồ Hạ Y đã đạp chậm, chuẩn bị tránh đường.

Ngay lúc tôi theo kịp Hồ Hạ Y, thì cô ta đã nhấc chân.

Tay của tôi không thể chạm vào Hồ Hạ Y, mà xuyên thẳng qua người cô ta.

Tôi sững sờ, cứ ngỡ là do cô ta đã di chuyển, nên tôi mới không chạm được. Nhưng cánh tay của tôi đúng là đã xuyên qua người của cô ta.

Xung quanh vang lên tiếng hét, máu tràn ra dưới bánh xe đã chứng minh tôi chậm một bước mất rồi.

Hồ Hạ Y đang quay lưng về phía tôi, tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng ấy.

Chết hết rồi!

Những người thân mà cô ta ghét đã chết hết rồi!

Niềm vui sướng trong lòng Hồ Hạ Y phút chốc biến thành sự nôn nao muốn thử nghiệm.

Hiện tại cô ta đang tràn đầy sức mạnh.

Nhìn đám âm khí bay ra từ người của cô ta cũng đủ để chứng mình điều đó.

Tôi khá nóng ruột, vội đưa tay đến lần nữa, cố gắng tóm bằng được cô ta.

Có điều tôi vẫn không thể chạm được vào Hồ Hạ Y. Nhưng đầu của cô ta chợt ngửa ra sau, cần cổ vươn dài, thân thể treo lơ lửng trong không khí.

Tôi lại sững sờ.

Tay chân của Hồ Hạ Y đang vùng vẫy, nhưng chẳng ích gì. Tôi không nhìn thấy phía trước người cô ta xảy ra chuyện gì, vì bị thân thể của cô ta chắn mất tầm nhìn. Thế nhưng, bên dưới đôi chân đang bị nhấc khỏi mặt đất của cô ta, có lộ ra một đôi chân của người khác.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ người đó, thì cảm thấy thân thể mình bị đẩy mạnh một cái, rơi trên giường.

Cảnh mộng kết thúc rồi.

Tôi không thể tin được nhìn thân thể mình.

Cảnh mộng cứ thế… mà kết thúc?

Tôi bị ai đó đẩy ra…

Không đúng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy linh hồn của Hồ Hạ Y bắt đầu sụp đổ.

Là Diệp Thanh!

Tôi giật nảy người, vội vàng đưa tay tìm chiếc điện thoại.

Tuy đã khuya, nhưng Ngô Linh vẫn bắt máy ngay, giọng nói còn rất tỉnh táo.

“Lâm Kỳ, cậu giải quyết xong Hồ Hạ Y rồi ư?” Ngô Linh hỏi ngay.

“Không phải! Không phải tôi! Là Diệp Thanh!” Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa: “Là Diệp Thanh!”

Đầu dây bên kia im lặng.

Hồi lâu, Ngô Linh mơi cất giọng rất nhẹ: “Diệp… Thanh?”

“Đúng.” Tôi khẳng định.

Vấn đề ở đây không phải là Diệp Thanh ra tay giúp tôi, mà là anh ta…

“Anh ấy định làm gì …” Ngô Linh lầm bầm.

“Với cục diện hiện nay, đối với anh ta mà nói… thực ra khác nào như cá gặp nước phải không?” Tôi cười gượng nói.

Càng nhiều ma hơn, thì Diệp Thanh lại càng có nhiều thức ăn hơn.

Ngô Linh một lần nữa im lặng.

“Tồi tệ lắm sao?” Tôi hỏi.

“Ừ. Lâm Kỳ, hồn ma vốn chỉ mất tự chủ và cũng chỉ trong phạm vi mất đi thần trí, chỉ còn nhớ đến chấp niệm của mình. Hiện nay, linh hồn còn bị sa ngã nữa. Chuyện của Hồ Hạ Y rất điển hình. Nam Cung vẫn đang điều tra một số chuyện trên phần mềm tìm kiếm… Nhưng hoàn toàn có thể khẳng định được, có rất nhiều linh hồn không thể đi đầu thai sau khi chết, đồng thời rất dễ bị kích động rồi dẫn đến sa ngã. Sự tình đã trở nên tồi tệ vượt xa dự liệu của chúng ta trước đây.”