Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1106: Chết




Trong luồng ý thức tràn đến hiện ra một con đường hẹp.

Đằng xa vọng lại tiếng người nói huyên náo hỗn tạp, hòa lẫn tiếng động cơ xe ô tô rền vang. Thoáng chốc, một chiếc xe con màu đen đã lao thẳng lên trước mặt. Thân thể bị tông văng đi. Tôi kịp nhìn thấy người cầm lái chính là Châu Phú Thắng.

Thân thể rơi xuống đất, đầu bị bánh xe cán ngang qua, kế đó là tiếng người ta nói chuyện hỗn tạp. Trong chuỗi âm thanh ồn ào đó, có cả giọng nói của hai vợ chồng Châu Phú Thắng.

Những lời lẽ ác độc này tôi đã nghe đến lần thứ hai rồi. Nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy gớm ghiếc nữa, mà thay vào đó là oán hận. Cơn oán hận tràn lan trong đầu tôi, khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại.

Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.

Nỗi oán hận đã tách ra khỏi ý thức của tôi. Và tôi có thể hiểu rõ mồn một nội dung của nỗi hận ấy.

Châu Hy Hy oán hận ba người nhà họ Châu. Dù đã chết, cô ta cũng không đồng ý hiến thận cho Châu Đằng Phi. Ý niệm này đã thôi thúc và cũng trở thành “niềm hận thù” của cô ta.

Cô ta đã biến thành một hồn ma rất kỳ lạ.

Tôi mất hết thị giác và thính giác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mình đã biến thành một cơ quan, hình như vừa giống gan lại vừa giống thận. Về mặt này, tôi không thể nào đưa ra phán đoán chính xác. Và không lâu sau đó, biến thành giác mạc. Thế là tôi đã có đôi chút thị giác, nhưng chút thị giác này cũng nhanh chóng biến mất.

Không phải người này.

Cái ý niệm này vừa rõ ràng vừa mãnh liệt.

Quá trình diễn ra cái chết của Châu Hy Hy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Xen kẽ trong quá trình ấy, tôi men theo ý thức của Châu Hy Hy mà biến thành rất nhiều thứ, tim gan phổi thận, hầu như đều đã từng biến thành. Từ cơ thể người này đến cơ thể người kia, từ bệnh viện này chuyển qua bệnh viện nọ.

Dựa theo chấp niệm đó, linh hồn của Châu Hy Hy đã lấy một hình thức đặc biệt để tồn tại trong thời gian rất lâu.

Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của cô ta đang trở nên mạnh mẽ. Cô ta không còn là một lá gan, một quả thận nữa; mà đã biến thành rất nhiều gan, thận. Thông qua cảm nhận tình trạng cấy ghép, cô ta đi lại giữa thế giới này, tìm kiếm Châu Đằng Phi.

Và cô ta đã tìm được.

Thời khắc ấy cô ta sung sướng đến phát điên. Trong quá trình tìm kiếm dai dẳng, cô ta đã nghĩ ra một kế hoạch báo thù vừa chu toàn vừa chi tiết và cũng đã thực hiện nó thành công.

Trước mắt tôi chợt bừng sáng trở lại, nhìn thấy ba cái xác ngập ngụa trong máu.

Tiếng la hét hoảng sợ xung quanh không hề ảnh hưởng đến tôi, càng không ảnh hưởng đến Châu Hy Hy.

Châu Hy Hy đi ra khỏi thân thể của gã bác sĩ.

Lúc cô ta rời đi, tôi cảm nhận được trên người gã bác sĩ vẫn còn sót lại âm khí của cô ta. Và trái tim của gã bác sĩ phát sinh biến đổi.

Châu Hy Hy vẫn tiếp tục phiêu du ở một chiều không gian khác của thế giới này, các cơ quan nội tạng khác nhau của những người khác nhau gần như đã biến thành một tuyến giao thông riêng của cô ta.

Nhưng không phải mọi cơ quan đều thích hợp, chỉ có những cơ quan bị bệnh thì cô ta mới có thể di chuyển thông qua chúng được. Có điều, nếu có thể tìm ra cơ quan được cấy ghép, thì sự di chuyển của cô ta sẽ thuận lợi hơn.

Cuối cùng, cô ta không biến thành ma, cũng chẳng đi đầu thai. Cô ta theo dõi những bệnh nhân ấy, tìm kiếm giúp họ nguồn cung cấp cơ quan nội tạng tương thích.

Tôi vừa ngạc nhiên và cũng nhận ra khá rõ ràng, cô ta có thể thay đổi tình trạng của các cơ quan nội tạng đó. Công tác xét nghiệm HLA đều nằm trong tầm khống chế của cô ta.

Điểm này có thể xem như một thứ siêu năng lực và tác dụng cũng vô cùng lớn.

Có những khoảnh khắc, Châu Hy Hy cảm thấy rất vui sướng. Vì cô có thể thông qua năng lực này, giúp đỡ cho những người tốt và trừng trị kẻ xấu. Cô tựa như một vị anh hùng đặc biệt trong bóng tối.

Thông qua Châu Hy Hy, tôi đã gặp được rất nhiều bộ mặt, nhìn thấy rất nhiều mẫu người…

Mãi cho đến khi có một lực kéo mạnh mẽ lan đến, khiến tôi không tài nào chống cự được và cả Châu Hy Hy cũng không.

Chớp mắt, tôi và cô ta đã bị kéo vào một thân thể nọ.

Nhưng cảm giác lần này rất khác lạ, không phải cơ quan bị bệnh của một người bình thường, mà là của một con ma! Hơn nữa, lục phủ ngũ tạng của con ma này đều hỏng cả rồi!

Tôi lập tức nhận ra điều gì đó…

Đây chính là chú Thái!

Tôi chưa kịp phản ứng gì, thì linh hồn của Châu Hy Hy đã thay thế linh hồn của con ma kia, chiếm cứ cái xác của con ma đó.

Một bàn tay bóp chặt cần cổ của Châu Hy Hy.

Tóm được rồi!

Trong đầu tôi vừa trào ra ý niệm này, thì thị giác lập tức được khôi phục.

Tôi không nhìn thấy bóng người, nhưng đã trông thấy một vệt đen dài dài đổ nghiêng dưới chân mình. Cái bóng đó hòa quyện vào trong bóng tối, không chút khác biệt gì cả.

Mà bức tường bao quanh khu dân cư bên cạnh cũng khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Bất chợt, Châu Hy Hy cảm thấy đau buốt, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị đốt cháy.

Trong tích tắc ấy, tôi nhìn thấy cái bóng đen đó phát sinh biến đổi.

Hình như có một thân thể trồi ra từ cái bóng đen ấy, nhưng tôi chưa kịp nhìn thấy diện mạo của thân thể ấy, thì toàn thân chợt cảm thấy chìm xuống.

Tôi đã trở về trong thân thể của mình, nằm trên giường.

Trời đã sáng, suốt cả đêm chưa hề được ngon giấc, thế nhưng hiện tại tôi chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào cả.

Tôi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi hấp tấp rời khỏi nhà.

Chuyến xe sáng đã bắt đầu, tôi nhảy lên xe buýt, đến thẳng thôn Sáu Công Nông.

Tầng 6 tòa lầu số 6 vẫn đầy âm khí lạnh lẽo, không gian xung quanh hoàn toàn tịch mịch. Và tôi đã phá vỡ sự tịch mịch đó, đút chìa khóa mở cửa.

Cạch một tiếng, ổ khóa được mở ra. Cùng lúc âm thanh cót két của trục cửa cũ kĩ vang lên, tôi nhìn thấy phòng khách của phòng nghiên cứu.

Nơi đó chẳng có ai, nhưng khi tôi quay đầu qua nhìn về phía văn phòng, thì bắt gặp một luồng ánh sáng xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào phòng.

Trên mặt kính có một lỗ hổng, không biết là do cái đêm mưa lớn hay trận chiến ngay ngày hôm đó gây ra. Ánh mặt trời đã không còn bị ngăn cách bởi cửa sổ và giấy chắn cửa, chiếu thẳng vào bên trong. Tôi có thể trông thấy hạt bụi lượn lờ trong không khí.

Có một người đang ngồi sau bàn làm việc. Tôi chỉ nhìn thấy được một nửa bên thân thể và cánh tay đang đặt trên bàn của anh ta. Ngón tay người đó gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, cái bóng đó liền biến mất.

“Diệp Thanh?” Tôi đi vào phòng làm việc, tuy chẳng thấy ai nhưng vẫn biết là Diệp Thanh đang ở đây.

Tôi đứng một lát, rồi trở ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, thân thể mệt mỏi.

Cảm giác mệt mỏi bấy giờ mới trào ra. Giọng nói tôi hơi khàn, cổ họng đau rát, có lẽ amidan bị viêm mất rồi.

Tôi gượng cười một cái: “Xin lỗi, tôi thật không ngờ… lúc trước đã xảy ra một chuyện…”

Tôi không rõ Diệp Thanh có biết sự tình liên quan đến trò chơi “Nói thật hay mạo hiểm” hay không, nên đã kể lại tóm tắt câu chuyện. Nhưng không thể giản lược được nhiều, vì một sự kiện lớn như thế khiến tôi phải kể lại rất lâu. Kể xong, tôi nhắc đến Tôn Bân và cả nhà họ Châu.

“… Tối hôm đó, cũng chính là tối hôm qua, có phải là anh không? Bây giờ anh đã ổn chưa?”

Câu hỏi của tôi không có người trả lời.

Tôi cảm thấy hơi chán nản, định hỏi thăm lần nữa về chuyện đằng sau cánh cửa, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào.

Cánh cửa phòng nghiên cứu bất chợt mở ra. Tôi ngẩng đầu lên, thầm nghĩ như vậy là muốn đuổi mình về chứ nhỉ?

Thế nhưng, tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến ra bên ngoài.

“Tôn Bân.”

Tiếng của Diệp Thanh rất rõ ràng và chỉ vỏn vẹn hai chữ. Tôi ngớ người ra một lát, rồi mới rời khỏi ghế sofa, chạy ra bên ngoài cửa.

Tiếng bước chân đã biến mất.

Tôi vội vàng đóng cửa lại, chạy xuống lầu. Buổi sáng, trên vỉa hè rất đông người, trên xe buýt chật ních, những chiếc ô tô con cũng nối đuôi nhau thành những hàng dài tiến tới. Trên tuyến đường dành cho xe thô sơ, cũng bị đại quân của xe đạp cung ứng công cộng chiếm cứ.

Tôi đành rảo nhanh bước chân tiến về phía trước.

Trong ký ức, khu dân cư mà Tôn Bân sống cách thôn Sáu Công Nông không xa lắm, nhưng vẫn phải cuốc bộ một quãng đường. Tuy hai khu dân cư cách nhau không xa, nhưng lại được chia thành hai khu vực khác nhau, công tác di dời và giải tỏa lần này không dính dáng đến khu đó.

Tôi men theo trí nhớ, tìm đến khu dân cư kia, nhưng chẳng nhìn thấy điều gì khác thường cả.

Chỗ mà Tôn Bân đang ở tôi vẫn còn nhớ, nhưng chạy đến đó nhấn chuông, hoàn toàn không có ai trả lời.

Có một dì thò đầu ra khỏi cổng nhìn tôi, nhiệt tình hỏi thăm tôi một câu, sau khi nghe tôi trình bày mình muốn tìm nhà nào, thì cô tỏ vẻ rất đồng cảm.

“À, anh bạn trẻ đó à. Tối hôm qua tăng ca đến khuya mới về, còn chưa kịp đến cửa nhà đã ngã lăn ra đất. Thật là đáng thương. Người đó được đưa đến nhà tang lễ rồi. Không phải gốc ở xứ này, nên còn phải thông báo cho gia đình biết. Còn cái cậu cùng thuê nhà với cậu ta vẫn chưa trở về. Chắc là phải đi tăng ca ngay, tối hôm qua cũng làm mãi đến khuya mà.”

Như vậy xem ra, đoạn “quá khứ” ấy vẫn chưa hề thay đổi, Tôn Bân vẫn chết rồi.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng: “Dì ơi, dì có biết đơn vị công tác của anh ta không?”

“Cái này tôi làm sao biết được chứ.” Bà ấy lắc đầu rồi rời đi.

Tôi không biết Diệp Thanh đang ở đâu, đành gọi điện cho Ngô Linh.

Muốn tìm được đơn vị công tác của Tôn Bân, nói đúng hơn là tìm được ông sếp của Tôn Bân, chỉ có thể trông cậy vào Nam Cung Diệu.