Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1104: Cấy ghép (4)




Sau khi nhận được những thông tin này, tôi đã biết được Châu Hy Hy muốn làm gì.

Cô ta không chỉ muốn trả thù Châu Đằng Phi, mà còn muốn trả thù hai vợ chồng Châu Phú Thắng nữa. Đây là chuyện kẹt giữa tình và lý.

Mà cách báo thù của cô ta đối với hai vợ chồng ấy cũng thật là giản đơn và thô bạo.

Chu Đằng Phi không phải dạng ngốc nghếch, nên cậu ta đã nhận ra trên thân mình đã xảy ra vấn đề gì.

Tôi đi theo Châu Đằng Phi, gặp được nhiều nhà sư đạo sĩ, cũng có cả những người có cách ăn mặc kỳ quái và ngoại hình dị thường. Họ tụng kinh, lên đồng… Cho Châu Đằng Phi nuốt đủ các thứ cổ quái kỳ lạ.

Thế nhưng, đến lúc Châu Đằng Phi đau đớn lăn lộn trên sàn nhà, thì họ đều bó tay.

Một bà đồng có tóc búi cao khẽ lắc đầu, đặt chiếc bát sứ trên tay xuống.

“Không được, đây là nghiệp báo chứ không phải hồn ma tác quái. Gia đình các người chắc chắn đã làm ra tội ác gì đó, mới thu hút một thứ như vậy tìm đến.”

Bà ta nói rất thẳng thắn, nhưng gia đình họ Châu xem ra chẳng mảy may cảm thấy hổ thẹn.

Châu Phú Thắng nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là con nhãi đó! Chính là nó! Tông chết rồi mà nó vẫn không buông tha chúng tôi!”

Người phụ nữ ôm lấy Châu Đằng Phi, vừa khóc vừa nói: “Thầy, mong thầy giúp cho. Thầy chắc chắn đủ sức để tiêu diệt con nhãi đó mà!”

Bà đồng tỏ vẻ ngạc nhiên, một lần nữa lắc đầu: “Nhưng tôi đã hết cách rồi. Quả báo chứ không phải ma quỷ tác quái, đây là sự trừng phạt của ông trời. Ai mà có thể chống lại ý trời? Nếu các người muốn được bình yên, thì phải hóa giải mối ân oán này. Bằng không, dù cho có chết đi thì các người cũng chẳng thể thoát được, vẫn phải xuống 18 tầng địa ngục để tiếp tục trả nợ.”

Bà ta nói vô cùng chắc chắn, dù tôi chưa hề nghe thấy những thuyết này từ chỗ của Ngô Linh.

Theo tôi được biết, trên đời này không có cái gọi là “trả nợ”. Lúc sống gây tội ác, sau khi chết sẽ đi đầu thai để chịu sự trừng phạt, đây mới là chuyện bình thường. Những người như chúng tôi hiện tại cũng là đang chịu sự trừng phạt. Nhà họ Châu gặp phải chuyện này, sau khi chết biến thành ma rồi đi đầu thai, không chừng sẽ biến thành những người giống như chúng tôi.

Nghĩ đến đây, cách nhìn của tôi đối với nhà họ Châu đã thay đổi.

Nhưng không phải tôi xem họ cũng giống “như là mình”, mà là một tâm thái khá tế nhị.

Tôi không thể nào tưởng tượng ra, kiếp trước mình lại là hạng người như hai vợ chồng Châu Phú Thắng; cũng chẳng thể tưởng tượng nổi đám Tí Còi và cả những người của Thanh Diệp lại là hạng người như vậy trong kiếp trước.

Hai vợ chồng Châu Phú Thắng còn định giằng co, nhưng bà đồng này không dễ ăn hiếp. Sau khi bà ta đằng hắng một tiếng, từ trong căn phòng đằng sau bước ra hai người đàn ông cao to vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ bặm trợn. Hai người đó quắc mắt nhìn đăm đăm ba người nhà họ Châu.

Diễn biến này cũng nằm ngoài dự liệu của tôi.

Cả đám nhà họ Châu cụp đuôi chuồn mất.

Tình trạng của Châu Đằng Phi càng tồi tệ, thì anh ta lại càng nhớ đến những lời nói của Châu Hy Hy nhiều hơn.

“Cha mẹ đổi thận cho con đi!” Châu Đằng Phi ôm chầm lấy mẹ mình, “Mẹ, thương con với, đổi thận cho con đi!”

“Được được được, mẹ sẽ đổi thận cho con mà.” Người phụ nữ nói.

Đôi mắt của Châu Đằng Phi hệt như tóe lửa: “Không phải người khác, mà là cha mẹ! Cô ta nói, chỉ cần cha mẹ chịu hiến thận cho con, thì cô ta sẽ buông tha con! Cha mẹ đưa thận của mình cho con, sau đó kiếm thận người khác cấy vào là xong chuyện rồi!”

Giọng điệu của Châu Đằng Phi vô cùng chắc chắn và đanh thép, khiến hai vợ chồng Chu Phú Thắng đều ngớ cả ra.

“Phi Phi, ý con là…” Người phụ nữ gượng cười.

“Mẹ! Lúc trước mẹ nói nghe hay lắm mà, giờ chỉ cho con một quả thận mà mẹ cũng không chịu sao? Con là con ruột của mẹ phải không? Mẹ cho con thận của mình là ổn hết thôi! Mẹ cứu con với!” Châu Đằng Phi lấy hết sức gào lên.

Tôi thấy với tình hình như vầy, gia đình này chắc chắn sẽ xảy ra lắm chuyện đồi bại, nên tôi ít nhiều vẫn có tâm thái của một kẻ đang xem tuồng hay. Có điều giấc mộng này, sự trả thù của Châu Hy Hy khá là dai dẳng. Có lẽ cô ta đang chìm đắm trong sự sung sướng khi đày đọa cả nhà họ Châu, nhưng tôi thì lại đang nóng ruột với tình trạng của Diệp Thanh.

Ngay lúc ý nghĩ này vừa trào ra, tôi liền cảm thấy khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Tôi đã không còn trong nhà họ Châu nữa, xung quanh có không ít các thiết bị y tế, gần giống phòng phẫu thuật, nhưng lại có cảm giác không được chính quy lắm.

Châu Đằng Phi đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt đỏ hồng, một sự hồ hởi rất kỳ lạ.

Bác sĩ mặc áo bluose trắng đi vào, đằng sau có hai chiếc giường bệnh khác được đẩy vào.

“Anh Châu, ca phẫu thuật này e là không ổn đâu… Anh một lần đổi nhiều như thế…” Bác sĩ nói.

Tôi trông thấy hai người đang nằm trên hai chiếc giường bệnh đằng sau, chính là vợ chồng Châu Phú Thắng. Hình như họ đang hôn mê, đồ bệnh nhân mặc trên người rất bẩn.

Cả đám bác sĩ y tá đi vào xem ra cũng chẳng giống dạng tài giỏi gì, kẻ thì đảo mắt lia lịa, người thì lấm la lấm lét.

Gã bác sĩ đứng đầu vẫn đang khuyên can Châu Đằng Phi.

Châu Đằng Phi bực dọc nói: “Sao ông lắm chuyện vậy, chỉ cần đổi vào là xong thôi mà, chẳng vấn đề gì hết. Nhiệm vụ của ông là lấy nội tạng của họ gắn vào trong người tôi, vậy là xong. Tiến hành mổ được rồi chứ? Mau mau, nhanh lên!”

Gã bác sĩ vẫn còn đang chần chừ, thì một gã bác sĩ khác ở đằng sau kéo ông ta một cái, nói khẽ: “Anh quan tâm lắm làm gì! Anh ta chịu bỏ tiền ra là mừng rồi. Miễn anh ta đừng có bỏ mạng ở chỗ của chúng ta là được.”

“Còn hai người kia…”

“Cùng lắm thì ném đại xuống con sông ở đằng sau, dù có năm mười năm trôi qua, cũng chả ai phát hiện được, sợ gì? Chúng ta cũng chẳng phải dân xứ này, tóm không được chúng ta đâu.” Gã bác sĩ kia lạnh lùng nói.

Họ bàn bạc với nhau một hồi, rồi bảo những người khác đẩy hai chiếc giường bệnh kia đến bên cạnh Châu Đằng Phi.

“Anh Châu, bây giờ cũng tôi sẽ gây mê cho anh.” Bác sĩ nói.

Thuốc mê chính tay ông ta tiêm.

Đôi mắt của Châu Đằng Phi đã khép lại, kế đó trên người anh ta có đủ thứ dây nhợ của các thiết bị giám sát tình trạng sinh mạng của anh ta.

Gã bác sĩ kia vừa quan sát, vừa tranh thủ thời gian tiêm thuốc mê cho hai vợ chồng Châu Phú Thắng lần nữa.

Lát sau, ông ta ra hiệu cho những người khác bắt đầu làm việc, tiến hành ca phẫu thuật.

Trong điều kiện sơ sài thế này, thì ca phẫu thuật hoàn toàn không thể được thực hiện một cách chính quy. Mà những nơi chính quy thì e cũng chẳng chấp nhận loại yêu cầu phẫu thuật này của Châu Đằng Phi.

Tôi nhìn thấy vết sẹo của Chu Đằng Phi được rạch ra lần nữa, nội tạng lộ ra ngoài, một quả thận đen đúa được lấy ra.

Trong khi đó, một nhóm phẫu thuật khác đã rạch vùng thắt lưng của Châu Phú Thắng, ngay lúc họ định lấy quả thận của ông ta thì tôi trông thấy âm khí trong căn phòng bắt đầu lan rộng.

“Á!” Một y tá kêu lên.

Ngay sau đó là câu hỏi trong cơn mơ mơ hồ hồ của Châu Phú Thắng.

“Cô là ai vậy? Các người là ai? Chuyện gì thế này?!” Giọng của Châu Phú Thắng càng lúc càng nặng nề và hoang mang.

Mẹ của Châu Đằng Phi lúc này cũng đã mở mắt ra.

Tiếng gào rú của người đàn bà và tiếng chất vấn của Châu Đằng Phi đồng loạt vang lên.

Bác sĩ đổ mồ hôi đầy trán: “Có lẽ là do thuốc mê có vấn đề… Anh Châu…”

“Phù! Tiếp tục! Ông tiếp tục cho tôi! Lấy thận của họ cho tôi ngay!” Châu Đằng Phi quát lên.

Châu Phú Thắng lật người trở lại, vừa trông thấy vết mổ to đùng trên lưng mình, lập tức hét lên.

“Đè họ xuống! Các người đè họ xuống mau! Còn đực ra đó làm gì!” Gã bác sĩ vừa rồi đề nghị “ném xuống sông” gầm lên, bản thân đã đưa tay đè chặt Châu Phú Thắng trước tiên.

Vợ chồng Châu Phú Thắng hình như vẫn còn chịu ảnh hưởng bởi thuốc mê, nên không thể dùng hết sức được. Họ bị đè chặt xuống, sau đó cả đám người xúm lại, trói gô trên giường, họ chỉ có thể vùng vẫy một cách yếu ớt.

“Thuốc mê dùng hết rồi…” Gã bác sĩ vẫn đang rất hoang mang.

Châu Đằng Phi nghiến răng ken két: “Không cần thuốc mê! Để vậy luôn đi! Nhanh lên, nhanh!”

“Mày là thằng mất nhân tính! Mày đúng là một thằng mất dạy!”

“Phi Phi, sao con lại có thể làm vậy? Đừng mà! Tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ trả tiền cho các người.”

“Thằng mất dạy đó trả các người bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi!”

Châu Đằng Phi đưa ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm gã bác sĩ: “Tiền của họ đã chuyển qua tài khoản của tôi từ lâu rồi, các người làm nhanh đi!”

“Tôi sẽ trả tiền cho các người! Nếu nó chết, tiền sẽ hoàn lại cho tôi! Các người suy nghĩ kỹ đi!” Châu Phú Thắng thình lình nói.

Gian phòng rơi vào yên lặng một lát.

Châu Đằng Phi cười nhạt: “Vừa rồi các người còn định móc thận của ông ta, ông ta có thể không hận các người à?”

Tôi dời ánh mắt qua gã bác sĩ kia. Trên người ông ta đang ngưng tụ âm khí, những mạch máu trên khuôn mặt dần dần hiện ra sắc đen.