Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1102: Cấy ghép (2)




Tôi đi theo người phụ nữ suốt một tuần lễ. Thời gian cảnh mộng vẫn nặng nề trôi, không hề xuất hiện tình trạng nhảy cóc, cũng chẳng hề được tua nhanh.

Điều này đối với tôi là cả một sự hành hạ. Bản thân vừa lo cho Diệp Thanh, vừa phải cảm nhận sự ác độc và đê hèn của bà ta. Dù tôi đã cắt đứt kết nối tri giác, nhưng vẫn không thể khiến người phụ nữ ấy ngậm mồm lại, hoặc bịt tai của mình lại được.

Nói đến oán hận, thì sự oán hận của bà ta đối với Châu Hy Hy, e là vẫn ít hơn Châu Hy Hy oán hận bà ta.

Cả Châu Phú Thắng cũng vậy, tuy không nói nhiều, nhưng mỗi lần người phụ nữ ấy nhắc đến Châu Hy Hy, thì ông ta cũng bộc lộ cơn oán hận rất rõ rệt.

Trải qua một tuần này, tôi đại khái đã nắm rõ. Châu Phú Thắng đúng là do uống say mất đi tỉnh táo, mới đi tông chết Châu Hy Hy. Còn trước đó, ông ta không hề có ý mưu sát cô ấy. Có điều, sau khi rượu vào, men say bốc lên tới não rồi, ông ta đã lái xe trong cơn chếnh choáng đến gần căn nhà mà Châu Hy Hy đang thuê, để đợi cô ấy xuất hiện. Cuối cùng, ông ta đã giẫm mạnh chân ga lao đến.

Đương nhiên, tôi hoàn toàn không muốn bào chữa cho Châu Phú Thắng và ông ta cũng chẳng có gì đáng để bào chữa cả. Sự hối hận của ông ta sau khi việc đó xảy ra, không nằm ở chỗ bản thân tông chết con gái, mà là vì chuyện mình bị bắt, bị phán xử. Trong mắt của ông ta, Châu Hy Hy chết vẫn chưa chuộc hết tội, có điều cô ấy lại chết dưới bánh xe của ông ta, hại ông ta phải ngồi tù.

Cặp vợ chồng này, chẳng thể nào dung thứ nổi.

Tôi không có một chút thông cảm nào với họ, thậm chí còn mong sao cho Châu Hy Hy sớm sớm xuất hiện, giải quyết phắt những chuyện nặng lòng này, chấm dứt hết mọi ân oán.

Mỗi lần tôi nghĩ đến đây, lòng lại cảm thấy lo Châu Hy Hy không thể tồn tại đến năm 2023, thời điểm mà Diệp Thanh xảy ra chuyện.

Một tuần lễ đọa đày cuối cùng đã chấm dứt, Châu Đằng Phi đã đủ điều kiện để chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh bình thường.

Tôi theo hai vợ chồng ấy lái xe chạy đến bệnh viện, gặp Châu Đằng Phi.

Sắc mặt Châu Đằng Phi trắng bệch, có thể nói là không còn một giọt máu.

Người phụ nữ lập tức đau lòng mà xuýt xoa không ngớt. Châu Phú Thắng cũng đã đi gặp bác sĩ, chất vấn tại sao lại như vậy.

Tôi chăm chú quan sát vùng lưng của Châu Đằng Phi, nhưng vẫn bị cái chăn ngăn cách, không thấy được tình hình cụ thể. Âm khí trên người anh ta cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn tràn đầy oán hận và ác ý như lúc trước. Tôi cũng chưa nhìn thấy hồn ma của Châu Hy Hy.

“… Tình huống hậu phẫu rất tốt, đã tiến hành đủ mọi xét nghiệm, các thông số đều đạt chuẩn. Hiện tại có lẽ chỉ là do vết mỗ gây ra đau đớn… Châu Đằng Phi vẫn chưa thích ứng được…” Bác sĩ giải thích.

“Ông giảm đau cho nó đi chứ!” Người phụ nữ thô bạo nói.

“Thuốc giảm đau không nên lạm dụng, hơn nữa nếu dùng cũng phải giãn cách thời gian hợp lý. Đây là tình huống rất bình thường, ai ai sau khi trải qua phẫu thuật đều vậy cả.”

Người phụ nữ lập tức la toáng lên. Châu Phú Thắng cũng nằng nặc đòi dùng thuốc ngoại nhập.

Bác sĩ tỏ vẻ khá đau đầu với hai vợ chồng này.

Châu Đằng Phi từ đầu đến cuối vẫn im thin thít, lúc này khẽ kêu lên một tiếng, nhưng chẳng ai nghe thấy. Sắc mặt anh ta chợt lộ ra vẻ hung ác dữ tợn, cật lực nhấc tay lên, quơ tay hất chiếc ly thủy tinh trên đầu giường xuống sàn nhà.

Xoảng một cái, hai vợ chồng kia ngay lập tức ngậm miệng lại, quay qua nhìn Châu Đằng Phi.

“Ồn chết được, mấy người im hết đi.” Châu Đằng Phi sỗ sàng nói.

“Phi Phi à, con có còn đau không? Để mẹ cho con dùng thuốc nhé.” Người phụ nữ cẩn thận dỗ dành.

Châu Đằng Phi xem ra đã tầm ba mươi, nhưng vẫn được mẹ mình dùng cái giọng điệu ấy để vỗ về. Mà anh ta lại chẳng hề tỏ vẻ ưa thích cái cách cư xử của mẹ mình.

“Biến! Mấy người biến hết dùm tôi!” Châu Đằng Phi gầm lên, đưa tay ôm lấy vùng lưng, nhăn mặt vì đau đớn.

Lúc này anh ta đã ngồi dậy từ trên giường, kéo tấm chăn ra, khiến tôi nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân mà anh ta đang mặc.

Bị ngăn cách bởi bàn tay và lớp áo, nên tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy gì cả, nhưng trên người của Châu Đằng Phi, ngay vùng eo, rõ ràng âm khí cực kì đậm đặc.

Tôi đang chăm chú nhìn Châu Đằng Phi, bất giác cảm thấy khung cảnh xung quanh khẽ rung động. Ngoài cửa sổ, không gian ban ngày đã trở thành đêm đen. Châu Phú Thắng đang nằm trên giường chăm sóc bệnh nhân, còn người phụ nữ kia thì chẳng thấy đâu.

Mà trong thoáng chốc, tôi chợt cảm thấy đau buốt.

Hệt như có ai đó đang nắm lấy trái thận của mình, rồi cật lực giằng xé giày vò. Cơn đau từ nội tạng ngay lập tức xông thẳng lên não.

Tôi ôm lấy vùng lưng khụy người xuống, cả người đổ đầy mồ hôi và tôi cũng ngay tức khắc cắt đứt kết nối với Châu Đằng Phi.

Tôi đứng thẳng người lên, quay qua nhìn Châu Đằng Phi đang nằm trên giường. Anh ta co rút người lại, tay ôm lấy bên eo trái của mình, động tác cũng na ná như tôi lúc nãy.

Tôi cảm thấy khá hoang mang.

Rất rõ ràng, đối tượng cảnh mộng đã chuyển từ người phụ nữ sang Châu Đằng Phi.

Sự thay đổi này, không phải là trước giờ chưa từng xảy ra, lần gần đây nhất chính là chuyện của gã tài xế. Tôi đã mơ thấy một người bị hại trước, sau đó mới đến gã tài xế.

Chuyện này là do Diệp Thanh đụng tay vào sao?

Tôi nghĩ chỉ có khả năng này thôi.

Diệp Thanh đã phát hiện ra mục tiêu của mình, nên ra tay thay đổi đối tượng trong giấc mộng của tôi?

Tôi vừa thấy nhẹ lòng, lại vừa đề cao cảnh giác.

Hiện tại, Diệp Thanh vẫn đang trong trạng thái mất kiểm soát. Tuy đã chạm trán anh ta ba lần và cả ba lần anh ta đều không ra tay với tôi. Nhưng ai mà biết được tình trạng trong hiện tại của anh ta thế nào? Trạng thái mất kiểm soát của anh ta đã trở nên trầm trọng hơn, nói không chừng sẽ nuốt tôi luôn một thể.

Mà dù tôi có cảnh giác thì vẫn vô kế khả thi, vì bản thân cũng chẳng biết phải làm sao để đề phòng Diệp Thanh. Tôi không nghĩ là trước khi mình bị Diệp Thanh cho một đấm mất mạng, bản thân có thể kịp thời tóm được anh ta, để nghịch chuyển thời gian của anh ta.

Tôi đang suy tư những chuyện này, thì chợt nghe thấy những âm thanh đổ vỡ vang lên trong đêm, lúc này mới nhận ra Châu Đằng Phi đang lên cơn co giật. Anh ta đau đến mức lên cơn co giật, nguyên chiếc giường bệnh cũng đang rung lên, phát ra tiếng động.

Châu Phú Thắng bên giường chăm sóc giật mình thức giấc, vội vã gọi bác sĩ.

Đèn trong phòng bệnh được bật sáng, bác sĩ và y tá ùa vào, đè chặt tay chân của Châu Đằng Phi xuống, mở áo của anh ta, làm lộ ra vết mổ trên vùng eo sau lưng.

Vải băng được tháo ra, vết mổ lành lặn bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu bị rách vỡ, cũng không hề chảy máu.

“Chụp X quang xem thế nào.” Bác sĩ quyết định.

Chiếc giường bệnh liền được đẩy ra, tôi cũng bám theo ngay.

Vừa rồi tôi đã nhìn thấy, ngay vị trí vùng thận của Châu Đằng Phi có dấu vết của âm khí. Vết tích ấy khá giống với tình trạng trên người của chú Thái mà tôi đã mơ thấy trong cảnh mộng lần trước. Lục phủ ngũ tạng trong người của chú Thái đều đen sạm, nhưng vốn dĩ ông ta là một linh hồn đặc biệt, không thể xem là hồn ma, trên người cũng chẳng có âm khí. Tôi cũng không rõ tình trạng của nội tạng ông ta là gì. Nhưng tình trạng trên người của Châu Đằng Phi lại rất rõ ràng. Quả thận được cấy ghép vào đã bị Châu Hy Hy khống chế rồi. Châu Hy Hy đang nắm lấy quả thận của Châu Đằng Phi, dùng hết sức hành hạ anh ta.

Sau một đợt kiểm tra, cho thấy kết quả hậu phẫu của Châu Đằng Phi cực kỳ tốt. Chức năng của quả thận đã bắt đầu hồi phục.

Bác sĩ đành kê thuốc giảm đau cho anh ta.

Sau khi uống thuốc, thân thể Châu Đăng Phi ngay lập tức thả lỏng trở lại.

Thời gian của cảnh mộng bất chợt tăng tốc.

Khung cảnh xung quanh biến thành phòng ngủ.

Tôi còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh đã nhìn thấy Châu Đằng Phi đang không ngừng lăn lộn trên sàn nhà. Tay anh ta đang ôm lấy vùng eo sau lưng mình.

Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, ngay sau đó tôi đã trở lại phòng bệnh.

Châu Đằng Phi nằm trên giường, bác sĩ đang đứng bên cạnh, lật hồ sơ bệnh án, rồi nói: “Thận phải của cậu bị hoại tử rồi. Trước giờ cậu không cảm nhận được chút gì sao?”

Sắc mặt Châu Đằng Phi trắng bệch, không hề trả lời lấy một tiếng.