Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1101: Cấy ghép (1)




Sau khi xem lướt qua bộ hồ sơ xong, tôi chẳng kịp suy tư gì nhiều đã vội vã nằm lên giường.

Nhưng không thể ngủ được ngay, tự thúc giục mình ngủ đến mấy phút đồng hồ, tôi mới có cảm giác buồn ngủ.

Sau khi cơn buồn ngủ ập đến, tôi liền nghe thấy âm thanh từ xung quanh.

Đó là âm thanh bắt đầu cảnh mộng, ban đầu thì hơi mơ hồ, nhưng sau đó đã trở nên rõ ràng hơn. Giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ vang lên.

“Nếu không phải con nhãi đó không chịu đồng ý, thì Phi Phi đâu phải chịu nhiều khổ sở như thế chứ!”

“Được rồi, người cũng đã chết rồi, bà còn nói làm gì nữa?”

“Tôi mà không nói, thì ông không nhớ đến à? Ông phải ngồi tù năm năm, ròng rã năm năm đó! Ông không nhớ sao?”

“Tôi nói đủ rồi! Bà có chịu im không! Mau mau chạy qua bên đó đi. Đã sắp vào phòng mổ rồi kia kìa!”

“Nếu có thể mổ sớm vài năm, thì đâu cần phải chịu lắm tội tình như thế. Thật là… Haizz…”

Tôi cảm nhận được sự rung lắc của xe đang chạy.

Theo sự hãm tốc độ của xe, thì cũng quẹo qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng lại, tầm nhìn của tôi cũng trở nên sáng sủa.

Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là ô kính chắn gió của chiếc xe.

Tầm nhìn tôi tự động di chuyển xuống, tháo dây an toàn, sau khi đẩy cửa xuống xe, lại vòng ra băng ghế phía sau lấy túi xách.

Phía bên kia chiếc xe, có một người đàn ông cũng đồng thời đi xuống.

Tôi và người đàn ông ấy đi cùng nhau, tìm đến thang máy dưới khu hầm đỗ xe.

Lúc này, tôi và đối tượng nhập vào cũng đã tách ra. Đó là một người phụ nữ xa lạ, nhưng tôi có thể đoán ra được bà ta là ai. Còn người đàn ông kia, sau khi xem qua một lượt phụ lục trong hồ sơ, thì tôi đã xác định được thân phận của ông ta và cũng có thể liên hệ hai khuôn mặt lại với nhau. Có điều, sự thay đổi của hai khuôn mặt ấy quá lớn. Người đàn ông rõ ràng đã già đi rất nhiều.

Hai người họ ăn mặc cũng rất tươm tất, nhìn vào chẳng giống đang sa sút tinh thần gì cả.

Thang máy đang di chuyển xuống, nhưng giữa đường liên tục dừng lại, cũng giống như thang máy ở các bệnh viện khác, vô cùng bận rộn.

Cô nữ sinh đứng đầu hàng đang xem điện thoại, tôi ghé mắt qua, nhìn thấy thời gian hiện tại.

Ngày 19 tháng 4 năm 2018.

Không còn nghi ngờ gì nữa, khoảng thời gian này Diệp Thanh đã mất tích, toàn bộ những người trong Thanh Diệp đều biến mất. Và hiển nhiên chẳng còn ai tiếp tục theo đuổi vụ ủy thác mà họ đã từng xử lý.

Thang máy dừng ở tầng năm, tôi chưa kịp xem bảng hướng dẫn đã phải đi theo hai vợ chồng ấy chen ra khỏi thang máy.

Họ đi thẳng đến một căn phòng bệnh đơn, bên trong phòng không hề có âm khí, trên đường đến đây tôi cũng không trông thấy âm khí và ma.

Người phụ nữ trông thấy cậu thanh niên ốm yếu đang nằm trên giường bệnh, ngay lập tức đã bắt đầu quệt nước mắt. Giọng điệu vẫn như cũ, không ngừng oán trách đứa con gái không chịu hiến thận cho con trai, khiến cho đứa con vàng ngọc của mình phải thẩm tách máu biết bao nhiêu lần, mới chờ được đến lúc kiếm được một quả thận phù hợp.

Nghe những lời kể lể dông dài của bà ta, tôi cũng đã hiểu ra. Cậu thanh niên ốm yếu trước mặt chính là Châu Đằng Phi, đã trải qua quá trình trị liệu dai dẳng. Nhà họ Châu giàu có, nhưng không tìm ra nguồn cung cấp thận. Phải đăng ký rồi chờ đợi bệnh viện suốt một thời gian dài, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, rốt cuộc vẫn không thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép.

Họ không hề biết rằng, có lẽ đó là một loại may mắn.

Trước đây không lâu, họ cũng đã tìm được người chịu bán thận.

Đây đương nhiên là giao dịch bất hợp pháp. Buôn bán nội tạng ở đâu cũng là phạm pháp, nhưng lại rất khó kiểm soát.

Họ đã tìm được một người có thận thích hợp, còn phải bỏ tiền ra xin người ta ký đơn xác nhận đồng ý hiến thận, mới có ca phẫu thuật hôm nay. Số tiền mà họ đã chi ra lại không chỉ là một vạn tệ như trước đây họ đã hứa với Châu Hy Hy không đâu.

“Bỏ ra lắm tiền như thế làm gì chứ? Người đó đã chịu ký đơn đồng ý rồi, kiếm người tông chết thì chẳng phải là xong chuyện rồi à?” Người phụ nữ oán thán, vẻ mặt cứ như đứt từng đoạn ruột. “Kiếm đại một thằng du côn, chẳng đến vài trăm tệ, là đủ để thuê nó lái xe tông chết ông ta rồi.”

Châu Phú Thắng bực dọc nói: “Tông chết người đã đành, nhưng còn thận thì làm sao đây? Không lẽ trùng hợp đến mức, tông chết người mà thận vẫn còn xài được? Đàn bà không biết gì thì ngậm mồm lại, bớt bớt ý kiến ý cò bậy bạ đi.”

Người phụ nữ cãi lại mấy câu, rồi giở cái giọng điệu quen thuộc, oán trách kể tội Châu Hy Hy.

Tôi nhìn Châu Đằng Phi đang nằm trên giường bệnh. Xem ra anh ta đã rất yếu, chẳng có chút phản ứng gì với những lời lẽ ác độc của mẹ mình, cũng chẳng tỏ vẻ ủng hộ cha mình, hoàn toàn không một chút để tâm đến họ.

Lát sau, bác sĩ và y tá đã đến, đưa Châu Đằng Phi vào phòng phẫu thuật.

Còn hai vợ chồng kia thì đi theo đến trước cửa phòng.

Tôi vào sâu bên trong hơn một chút, nhưng phạm vi tự do hoạt động không đủ để tôi đến bên bàn mổ.

Không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe những lời cay độc thốt ra từ miệng của cặp vợ chồng ấy, tôi lượn lờ trong phòng phẫu thuật một lát, xem như mở mang tầm mắt. Vì từ trước đến giờ, tôi không hề có cơ hội đến những nơi thế này.

Ca phẫu thuật mất đến hai giờ đồng hồ, tiến trình không thuận lợi lắm.

Tôi không biết gì về cấy ghép thận, chỉ trông thấy bác sĩ chạy ra bên ngoài, thông báo tình hình ca mổ cho hai vợ chồng họ Châu biết.

Tôi không kịp đi ra, nên cũng chẳng nghe được bác sĩ đã nói gì, có điều tiếng khóc lóc chửi bới của người phụ nữ ấy thì tôi đều nghe thấy hết. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được, trong phòng phẫu thuật đột nhiên có âm khí lan tràn.

Tôi rùng mình một cái.

Loại âm khí oán hận thuần túy này, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy qua. Mà nặng nề như thế, có lẽ chỉ có âm khí của Khổ Thiền Đại Sư mới sánh nổi.

Tôi cũng cảm thấy hoang mang, vì không rõ Châu Hy Hy đã xuất hiện thế nào và làm sao mà biến thành bộ dạng như thế. Điều đáng lo hơn nữa chính là, nếu cô ta trở nên quá lợi hại, thì Diệp Thanh sẽ không cách nào nuốt được cô ta dễ dàng.

Lòng tôi bây giờ cực kỳ mâu thuẫn.

Lúc trước tôi chẳng nghĩ ngợi gì, một lòng một dạ hy vọng mình tìm được một con ma thật ghê gớm, đủ để Diệp Thanh khôi phục lại bình thường. Lúc xem hồ sơ, lòng tôi thấp thỏm nôn nao. Nhưng sau khi vào cảnh mộng, nghe thấy người phụ nữ đó không ngớt chửi rủa Châu Hy Hy, lòng tôi lại cảm thấy không chịu nổi. Cô ấy thật đáng thương, gặp phải hạng cha mẹ như thế, thì muốn làm người tốt cũng chẳng được. Theo những thông tin còn lưu lại trong hồ sơ, cô ấy cũng chưa hề gây ra thương hại thật sự cho bất kỳ ai. Chỉ có điều, năm dài tháng rộng đi qua, cơn oán hận mãi vẫn chưa được giải tỏa, sẽ biến một con ma thành thế nào, tôi ít nhiều cũng có thể đoán ra. Nhưng hiện thực còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nữa.

Tôi có thể nghe thấy những xao động và cả những lời trao đổi căng thẳng bên trong phòng phẫu thuật.

Cùng với những thay đổi ấy, luồng âm khí kia cũng đang dần dần biến hóa, trong oán hận thuần túy đã sản sinh ra một tia ác ý. Và hai loại tâm tình ấy từ từ cân bằng nhau một cách kỳ lạ.

Điều này khiến tôi càng thêm kinh ngạc.

Bên trong phòng phẫu thuật vang lên nhiều tiếng động hơn, bác sĩ ý tá lần lượt trở ra, đi vào gian phòng bên cạnh. Tôi không nhìn thấy bệnh nhân được đẩy ra.

Có một y tá sau khi thay đồ xong, đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Tôi vội vàng bám theo.

“Ca phẫu thuật đã hoàn thành. Tình hình trước mắt vẫn ổn. Châu Đằng Phi đã được đưa vào phòng hồi sức để theo dõi rồi. Các vị đi theo hướng này, có thể đến được chỗ ấy.”

Người phụ nữ tỏ vẻ bất mãn lầm bầm mấy câu, nhưng rốt cuộc đã nhớ đến con mình, dựa theo chỉ dẫn của y tá, kéo Châu Phú Thắng đi.

Tôi đi theo họ đến phòng hồi sức.

Phòng hồi sức không cho phép người thân vào, nhưng vẫn có thể quan sát tình hình trong phòng thông qua khung kính.

Tôi nhìn chằm chằm vùng lưng của Châu Đằng Phi, nhưng chỗ ấy đã bị chăn che kín, không thấy được gì cả.

Điều duy nhất tôi có thể xác nhận được chính là, trên người Châu Đằng Phi đang đậm đặc âm khí. Trong thoáng chốc, tôi gần như nghĩ rằng anh ta đã chết, biến thành ma rồi.

Thế nhưng, thiết bị bên cạnh giường bệnh đang hiển thị rõ ràng nhịp tim và hô hấp của anh ta.

Anh ta vẫn còn sống, chỉ có điều đã bị một con ma tóm lấy rồi.