Lời cô gái nói khiến tim tôi không ngừng chùng xuống. Trong đầu tôi đã hiện ra cái cảnh tượng tệ hại ấy. Một con ma truy sát rất nhiều linh hồn, rồi nuốt từng cái một. Đây là kiểu biến tướng của trò thảm sát, mà phe thảm sát lại là Diệp Thanh.
Đây tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi có thể chấp nhận Diệp Thanh giết Phật giả, giết tay tài xế kia. Thế nhưng, khi Diệp Thanh tấn công những người chết vô tội này, thì tôi biết anh ta đã gặp vấn đề, anh ta mất kiểm soát rồi!
Cô gái dường như đã khóc hết hơi, đau xót và sợ hãi chồng chéo lên nhau.
Vẻ mặt của cụ già cũng chẳng hề dễ nhìn, vội vàng hỏi ngay: “Người đó? Cháu nói cái cậu ở bên thôn Sáu Công Nông ấy à? Thật không vậy? Sao cậu ta lại… trước đây chẳng phải còn rất tốt hay sao, còn giải quyết giúp lão Lâm cơ mà?”
Cô gái vẫn còn đang nức nở: “Chính là anh ta! Lúc anh ta đến, dì Châu còn chào hỏi, hỏi anh ta sao lại tản bộ qua đây. Ai ngờ… ai ngờ… Cháu bỏ chạy… lúc anh ta đuổi theo cháu, thì tình cờ gặp cái người ở lầu 23. Sau đó lại gặp chú Thái… Cháu đã kịp nấp. Bây giờ mới dám ra quan sát thử… Cụ Phí… Anh ta… anh ta thực sự rất đáng sợ…”
Cụ già sa sầm sắc mặt, chẳng nói lời nào.
Tôn Bân đực mặt ra: “Các người đang nói gì thế?”
Hai người kia mặc kệ câu hỏi của anh ta.
Cô gái tự lẩm bẩm: “Điều mấy người ấy nói là thật đó. Anh ta sẽ ăn chúng ta. Anh ta là một gã điên. Anh ta… Anh ta muốn giết hết chúng ta… bên thôn Sáu Công Nông đều đã bị anh ta giết sạch, không còn một ai…”
Nghe thấy người ta nói Diệp Thanh như thế, tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn.
Tôi có thể đoán được, Diệp Thanh mất kiểm soát, e là do tôi và nhóm Ngô Linh chơi cái trò chơi ấy gây ra, tôi đã ra lệnh cho Ông Trời xóa hết ký hiệu trên thân những người có năng lực. Đối với Diệp Thanh thì chẳng khác nào rút củi đáy nồi, hại cho cái thứ ở sau cánh cửa mất kiểm soát, kế đến là Diệp Thanh.
Tôi vẫn thấy khá lo lắng cho tình trạng của Diệp Thanh.
Anh ta đi lùng giết những linh hồn người chết bình thường này, chứng tỏ đã quá yếu rồi. Vết nứt khổng lồ trong hành lang phòng nghiên cứu, bây giờ tưởng tượng ra, tôi vẫn còn thấy ớn lạnh.
Trong lòng tôi còn hơi ám ảnh.
Trên đường về trước đó, tôi lại đụng độ Diệp Thanh, hơn nữa còn gặp đến hai lần!
Một lần là trong hiện thực, tôi và anh ta đã đối mặt nhau hồi lâu. Lần còn lại là trong cảnh mộng vừa rồi, khi Diệp Thanh giết chết chú Thái kia.
Diệp Thanh có thể đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Nếu lúc đó mà xúi quẩy, tôi có thể sẽ giống như chú Thái, bị Diệp Thanh giết rồi.
Tôi rùng mình một cái, nhưng rồi lại thấy đau đầu.
Hai người mà Diệp Thanh đã giết trước đó, Phật giả tạm thời không nhắc, Diệp Thanh giết ông ta vì “tự vệ”. Còn tay tài xế kia thì không phải một con ma thông thường, mà là một con ác ma quỷ quyệt. Trước đó Thanh Diệp đã nhận ủy thác, nhưng vẫn chưa thể tìm ra tung tích của hắn, chưa thể nắm được đuôi hắn. Mà thực lực của tên tài xế ấy thì tôi đã tận mắt chứng kiến rồi. Tuy thực lực của bản thân thì không mạnh lắm, nhưng hắn có thể lợi dụng xe taxi mà gây ra biết bao nhiêu chuyện, nhiêu đó cũng đủ nhận ra hắn khác biệt hoàn toàn với những hồn ma tràn đầy căm thù và oán hận bình thường khác. Và càng khác biệt hơn so với những “kẻ lạc lối” mà tôi đã gặp trước đó.
Nếu nhìn bi quan một chút, thì Diệp Thanh nuốt chửng hồn ma khác để hấp thụ sức mạnh, không hề yêu cầu về “chất lượng” của hồn ma. Thế thì, hiện tại Diệp Thanh đang không ngừng tàn sát, chứng tỏ anh ta vẫn đang trọng trạng thái mất kiểm soát.
Nếu nghĩ lạc quan hơn, thì “chất lượng” của những hồn ma này khác nhau. Diệp Thanh cần phải nuốt nhiều hơn những con ma “thiếu chất”, mới có thể bù đắp lượng khuyết thiếu trên “chất lượng” của họ.
Hướng nghĩ sau lạc quan hơn ở chỗ, cơn mất kiểm soát của Diệp Thanh có thể khắc chế được, hơn nữa còn có một biện pháp khắc chế rất hợp lý.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, tìm đâu ra một con ma lợi hại để Diệp Thanh nuốt đây.
Tôi không hề muốn nhìn thấy Diệp Thanh sát hại những người đáng thương này trước mặt mình. Họ cùng lắm chỉ là những người bị hại của Ông Trời bị điên kia, có khác gì tôi với Diệp Thanh đâu. Nếu nó không bị điên rồi làm loạn, thì họ chắc đã bình yên mà đi đầu thai rồi, không cần phải vất vưởng ở nhân gian, càng không cần phải hứng chịu nỗi khiếp sợ và đau khổ như bây giờ.
Dẫu sao thì vấn đề của Diệp Thanh không phải là không thể giải quyết.
Nghĩ đến đây, tôi nhận thấy mình không nên phí thời gian cho cảnh mộng này nữa.
Tôi nên xem thử trong các bộ hồ sơ của Thanh Diệp, có hồn ma ghê gớm nào mà vẫn chưa bị Thanh Diệp giải quyết hay không, tôi sẽ lập tức vào cảnh mộng, để mở ra cho Diệp Thanh một lối thoát, một cơ hội.
Tình thần vừa phấn chấn lại, tôi liền muốn tỉnh giấc.
Nhưng cảnh mộng không hề chịu sự khống chế của tôi.
Tôi vẫn ở trước lầu chung cư của khu dân cư này. Cô gái kia vẫn còn khóc, cụ già thì mặt mày ủ dột, Tôn Bân đang cáu gắt lớn tiếng chất vấn mấy câu, cuối cùng cũng đã có được hồi đáp của cụ già.
“Người đó, chắc tên là Diệp Thanh nhỉ? Tôi cũng không rõ lắm. Cậu ta ở bên thôn Sáu Công Nông. Nơi đó rất tà môn. Chúng tôi chẳng ai dám vào. Không phải là có thứ gì cản trở, mà chỉ là khi đến gần, toàn thân bỗng dưng trở nên khó chịu, cho nên mới không qua đó. Bên trong đó đều là ma. Đứng từ xa nhìn vào, có thể thấy ma ở trong ấy. Trong một năm gần đây, nơi đó đã xảy ra mấy chuyện rồi. Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe người ở gần đó kể lại, từng trông thấy rất nhiều ma đi vào trong khu ấy, còn nhìn thấy mây đen, vòi rồng nữa. Tóm lại, cực kỳ tà môn.” Cụ già thở dài, “Sau đó nữa, thì chính là cái cậu Diệp Thanh ấy từ trong đấy đi ra. Mà cậu ta cũng ít khi ra ngoài lắm. Cũng do có mấy hồn ma, không phải như chúng tôi, mà là lúc đó có loại ma ăn thịt người giống trong truyền thuyết xuất hiện, cậu ấy đã qua đây giúp đỡ. Cậu ta lợi hại lắm, có thể dễ dàng tiêu diệt mấy con ma đó. Chúng tôi vốn đều nghĩ cậu ấy rất tốt…”
Tôn Bân ngắt ngang lời của ông cụ: “Ông nói ma ăn thịt người à? Chúng ta như vậy, còn có loại khác sao? Còn mây đen với vòi rồng gì đó nữa…”
Rõ ràng Tôn Bân đang rất mù mờ.
Tôi thì lại thông qua lời kể của cụ già, nhớ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm trở lại đây, lần nào cũng có thể nói là kinh hồn bạt vía, cửu tử nhất sinh. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi lại thấy vậy vẫn còn bình yên lắm.
Ít nhất, thì trước đây không hề có những sự kiện quái dị có quy mô toàn cầu, càng không có những sự kiện quái dị kinh khủng đến mức đụng vào là chết, không cần biết đúng sai và cũng chẳng cần biết người tham gia là ai.
Ông cụ lắc đầu: “Bên thôn Sáu Công Nông xảy ra chuyện gì, tôi đâu có biết. Một đồn mười, mười đồn trăm, tôi chẳng biết cái nào là thật, cũng đâu có ai biết tường tận. Trái lại, ma ăn thịt người thì đã thấy rồi. Chính là lão Lâm ở tòa nhà số 3 đấy. Ông ta vốn ở tầng 4 của tòa nhà số 3. Lúc đi ra phơi đồ trên ban công, xảy chân té lầu, gãy cổ, từ đó ông ta tàn phế. Vợ con ông ta chẳng muốn chăm sóc, ông ta cuối cùng đã chết.”
Nói đến đây, cụ già tỏ ra ngậm ngùi: “Sau khi chết, ông ta ở lại trong nhà, ngày nào cũng gây chuyện hết. Lúc đó chúng tôi muốn đến an ủi ông ta, dẫu sao cũng mới chết mà. Chúng tôi cũng muốn đến thăm, ông ta chết rồi, thì vẫn có thể nán lại giống chúng tôi. Ai ngờ vừa qua đến nơi, thì thấy ông ta đang ngồi trên người vợ của ông ta, còn chút nữa là đè bà ấy chết rồi. Mấy người chúng tôi khuyên can thì bị ông ta đánh. Sau đó thì phát hiện ra, vợ của ông ta đã chết thật, chết ngạt trong lúc ngủ.”
Tôn Bân trợn to hai mắt nhìn cụ già.
Cụ già kể tiếp: “Sau khi giết vợ, ông ta vẫn chưa hả dạ, muốn giết luôn đứa con trai. Mà con trai ông ta thì không ở đây. Ông ta rời khỏi đây một thời gian, rồi lại chạy về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà ông ta bắt đầu giết chúng tôi.”
Cô gái vội thò tay đến, siết chặt cánh tay của cụ già, hình như muốn ngăn không cho ông lão kể tiếp.