Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1092: Đường khuya (2)




Loại âm khí thoắt ẩn thoát hiện ấy, tiếng bước chân có tiết tấu trong tĩnh mịch ấy, đều khiến tôi cảm thấy rất quen.

Thần kinh tôi lập tức trở nên căng thẳng, trước là ngờ vực, kế đó thì trở nên lưỡng lự và cảnh giác.

Một cái bóng kéo dài ra chỗ ngã rẽ. Cái bóng vừa thẳng vừa dài bị ánh trăng kéo giãn ra, nhìn cứ như một con quái vật trong đêm tối.

Tôi chưa nhìn thấy chủ nhân của cái bóng, chỉ thấy cái bóng không ngừng vươn dài ra, đồng thời có động tác quay đầu qua.

Hình như có ai đó đứng ở ngã rẽ, nhìn qua chỗ tôi.

“Diệp Thanh?” Tôi nghi ngờ kêu lên.

Nơi đây cách thôn Sáu Công Nông không xa, nên Diệp Thanh có chạy đến đây cũng chẳng có gì lạ.

Có điều, tại sao anh ta chạy đến đây, lại còn làm gì đó khiến người đàn ông mặc đồ vest sợ đến thế, tôi nhất thời chưa nghĩ ra đáp án.

Cái dáng người ấy không hề động đậy, cái bóng thì chếch lên mặt đường, khuôn mặt vẫn đang hướng về phía tôi, khiến tôi có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của người đó.

“Diệp Thanh?” Tôi gọi lần nữa, nhưng lần này vừa gọi vừa lùi lại.

Tôi chỉ cảm thấy lông tơ trên mình đều dựng đứng, vô cùng hồi hộp, tương tự như vừa rồi chơi trò chơi.

Hình như người đứng trước mặt tôi không phải Diệp Thanh, mà là một dã thú chuẩn bị ăn thịt người.

Cộp, cộp.

Cái bóng khẽ động đậy, quay qua một góc, nhìn trực diện về phía tôi.

Tôi càng căng thẳng hơn, siết chặt nắm đấm, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tình thế cứ giữ yên như vậy một khoảng thời gian rất lâu, chợt mây đen kéo đến trên bầu trời, che mất ánh trăng. Cái bóng đó hòa chung với bóng tối của mặt đường, rồi từ từ biến mất.

Tôi suýt chút nữa là đã quay người bỏ chạy.

Nếu cả điểm tham chiếu cũng không còn, thì sao tôi có thể xác định được vị trí và hành động của đối phương?

Cộp, cộp, cộp…

Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng đang xa dần.

Tôi lập tức ngớ ra.

Đến lúc mây đen tan mất, ánh trăng lại chiếu sáng mặt đất, thì nơi đó cũng chẳng còn cái bóng nữa.

Tôi cẩn thận đi về khúc cua, tiếp tục tiến bước.

Trên đường, tôi không còn thấy gì nữa cả.

Tuy không có người, cả một dãy vỉa hè yên tĩnh đến lạ lùng, nhưng chắc chắn không có sự vật quái dị nào xuất hiện nữa, cả luồng âm khí khi nãy cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tôi đi thẳng một mạch ra khỏi khu dân cư, lên đường lớn, nhìn về thôn Sáu Công Nông trong vô thức.

Đương nhiên, tôi chẳng thấy gì cả.

Mang theo nỗi nghi ngờ, tôi mất rất nhiều thời gian mới về đến nhà.

Sau khi vào nhà, tôi đã nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng không ngờ em gái vẫn còn thức.

Nó từ trong phòng đi ra, khe khẽ gọi tôi.

“Sao em còn chưa ngủ?” Tôi hỏi.

“Ngủ không được.” Nhỏ em cúi đầu, tay vân vê vạt áo ngủ.

Nó đang mặc áo ngủ có in đầy hình trái tim nho nhỏ, hiện tại đang vân vê một quả tim trên vạt áo, cứ như sắp gỡ nó ra ngoài.

“Sao thế?” Tôi khẽ hỏi.

Em gái ngẩng lên nhìn tôi: “Trên mạng bảo, những tin đồn ấy đều là bịa đặt. Chơi trò nói thật hay mạo hiểm cũng không sao hết.”

Mí mắt tôi giật giật: “Chuyện kiểu này, vốn chỉ là bịa đặt thôi mà. Do có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, có người tưởng tượng lung tung, có người thì đến góp vui, bịa thành một chuyện để câu like ấy mà.”

Giọng điệu của tôi rất nhẹ nhàng.

Em gái nhìn tôi rồi gật đầu: “Em nghĩ cũng đúng. Gặp phải ma thì cũng thôi đi, nhưng chuyện kiểu ấy… Vừa rồi em lên đọc tin trên mạng xã hội, thì thấy có người đăng bài lúc nửa đêm, bảo mình đi trên đường khuya thì gặp ma. Trên đường về anh có bị sao không?”

“Em đang hỏi câu gì thế?” Tôi dở khóc dở cười vò đầu em gái: “Thôi mau đi ngủ đi, anh của em vẫn ổn mà.”

Nó quan sát tôi thật kĩ một lần nữa rồi trở lại trong phòng.

Tôi thở phào.

Lúc nằm lên giường thì tôi cảm thấy khó ngủ.

Thân thể tôi đã rất mệt mỏi, thức khuya, cộng thêm đi bộ một quãng đường dài như thế, nhưng tinh thần thì vẫn đang kích động.

Tôi nhớ lại lời em gái khi nãy, tiện tay lên mạng lướt thử.

Với từ khóa “đường khuya”, nhảy lên đầu tiên là các tin tức xã hội.

Đối với số đông, đi khuya nếu chẳng gặp ma thì cũng gặp cướp. Những tin tức kiểu này, năm nào và nơi nào mà chẳng xuất hiện, thực sự chẳng có gì mới mẻ.

Nhưng lên mạng xã hội tìm kiếm thử từ khóa “đường khuya”, hiện lên đầu tiên và mới nhất là nội dung trong một nhóm thảo luận.

Tên của nhóm này là “Chuyện quái dị quanh ta”, quản lý nhóm là một tài khoản cộng đồng, cũng lấy tên là “Chuyện quái dị quanh ta”, một nhóm công khai liên quan đến chuyện quái dị, hoạt động rất sôi nổi. Rất nhiều người chia sẻ những chuyện mình gặp phải trong nhóm thảo luận này, cũng có những tài khoản cá nhân gửi chia sẻ riêng tư lên tài khoản cộng đồng này.

Nội dung mà tôi tra cứu được là một bài chia sẻ của một tài khoản có tên “Hải Dương Arnold” đăng lên. Nội dung:

“Tổ bà nó, sợ chết mất, sợ chết mất! Hôm nay ông chủ mắc dịch bắt toàn công ty tăng ca, đến nửa đêm tôi mới về nhà, thế là gặp ma! [icon sợ hãi] [icon sợ hãi]. Lại là một con ma mà tôi biết nữa chứ! Là một người đàn ông trong khu dân cư của chúng tôi vừa mới chết gần đây!!! Bị ung thư gan! Cuối tuần, lúc đưa tang đốt pháo rần rần, làm hơn nửa khu dân cư phải thức giấc! Khoang ngực ông ta bị vỡ toang, hai lá gan đen xì! Ông ta còn đuổi theo tôi nữa chứ! Tôi sợ đến mức chạy bán mạng, trên đường còn chút nữa va phải một người! Cũng chẳng biết người đó có gặp phải ma hay không nữa… Quá đáng sợ!”

Tôi đọc mà không khỏi ngớ người, rồi xem thử thời gian đăng bài.

“Không lẽ nào trùng hợp đến thế chứ?” Tôi lầm bầm rồi nhấp vào trang chủ của người này, lướt xuống bên dưới, đọc thông tin cá nhân của người đó. Người đó đúng là người ở gần khu dân cư kia.

Có lẽ, người đàn ông mặc đồ vest mà tôi gặp phải, rất có thể là người này.

Thế nhưng… con ma chết vì ung thư gan?

Lúc đi trên con đường ấy, tôi không hề thấy có con ma nào như vậy.

Tôi nhớ đến cái bóng kia mà không khỏi giật mình.

Tôi tạm để chuyện này sang một bên, dự định ngày mai nói chuyện với Ngô Linh sau.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, tôi cố ép mình phải ngủ.

Trăn qua trở lại mấy lượt, tôi mơ mơ hồ hồ rồi thiếp đi.

Hình như tôi lại đi bộ trên vỉa hè trong đêm khuya. Tiếng giày da giẫm trên đường, tiếng bước chân tuy có tiết tấu nhưng không phải kiểu tiết tấu của Diệp Thanh.

Người đó bước đi vội vội vàng vàng, nhưng bước chân lại khá nặng nề, có vẻ cực kì mệt mỏi.

Ý thức của tôi dần dần tỉnh táo trở lại, nhận ra mình đúng là đang đi bộ trên đường khuya.

Tiếng hơi thở không phải của tôi nhưng lại phát ra từ thân thể của tôi.

Tôi chần chừ một thoáng, thì cảm thấy có một người đi xuyên qua thân thể của mình.

Một người gục đầu rũ vai xuống, lê chân tiến về phía trước, bộ đồ vest đã hơi nhăn nheo, giày da cũng bám đầy bụi. Đầu anh ta có vuốt gel, nhưng có một lọn tóc dựng ngược lên trên, không chịu dán trên đầu.

Tôi há hốc mồm, thân thể tự động bị người đàn ông mặc đồ vest kéo về phía trước.

Đầu óc tôi vẫn đang còn rối, không hiểu sao mình lại đi vào cảnh mộng và lại đúng cái người đàn ông mặc đồ vest này.

Nhưng câu hỏi này chẳng làm khó tôi được bao lâu.

Người đàn ông mặc đồ vest đã đi đến gần khu dân cư ấy, đi thêm một đoạn nữa là sẽ đến điểm mà tôi với anh ta gặp nhau.

Khuya lắm rồi, trên con đường này chỉ có mỗi mình anh ta, các khu dân cư xung quanh đều tối thui, đèn đã tắt hết.

Trên đường chỉ có tiếng bước chân của anh ta, có điều, chẳng bao lâu sau đã có tiếng bước chân khác vang lên.

Tiếng bước chân đó càng vội vã hơn, cùng với đó là tiếng thở gấp gáp. Hệt như người đó đang bị khó thở, vật vã thở từng hơi nặng nề, hổn hển.

Bước chân của người đàn ông mặc đồ vest thoáng ngập ngừng, nhìn sang hướng có âm thanh vang lại.