Cái tên độc đáo này có thể được xem như “nghệ danh” của cô ta, sau khi cô ta bái sư gia nhập vào môn phái, sư phụ đã đặt cái tên này cho cô ta.
Tôi nhận được thông tin từ Hoàng Thiên, có cảm giác như được mở mang tầm mắt vậy.
Cái môn phái Nguyệt Lăng Tinh gia nhập rất bí ẩn, chỉ thu nhận nữ giới thôi, toàn bộ đệ tử đều phải mang họ Nguyệt, trong tên sẽ có mang theo một chữ “nhật”. Họ nhờ vào hấp thụ tinh hoa trời đất để tu luyện bản thân mình.
Tôi cảm thấy làm như vậy có gì đó rất huyền bí, nhưng thật ra họ đều tu luyện rất thành công. Đã mấy trăm năm trôi qua, cái môn phái bí ẩn này được tiếp tục lưu truyền lại. Cái viền bạc xung quanh hốc mắt của Nguyệt Lăng Tinh đã chứng minh được thực lực của cô ta. Đây là đôi mắt âm dương được khai sáng một cách cưỡng chế và sức mạnh của nó hơn hẳn mắt âm dương bình thường. Đồng thời, cơ thể của Nguyệt Lăng Tinh như có “thuần dương hộ thể”, bách tà bất xâm, ma quỷ bình thường nhìn thấy cô ta đều phải tránh ra xa.
Nguyệt Lăng Tinh lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi chọn mạo hiểm.”
“Vậy cô xoay một vòng tại chỗ đi.” Ngải Phi nói.
Nguyệt Lăng Tinh đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ.
Bây giờ tôi cảm thấy rất khó hiểu.
Biểu hiện của Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh đều rất bình thường, hai người họ không hề phát hiện sự tồn tại của tôi. Nhưng nếu nói đến chuyện này, năng lực của cả hai người họ đều có liên quan đến cảm ứng. Sở dĩ họ có mặt ở đây tham gia trò chơi là vì đã được thông qua sự chọn lọc của những người trong nghề. Bảy người này, ngoại trừ tự nguyện ra, họ còn phải có một sở trường gì đó, là những người thích hợp nhất.
Theo tôi thấy, Cổ Mạch, Nam Cung Diệu và Ngô Linh đều rất lợi hại, nhưng lại không thích hợp để tham gia vào trò chơi lần này. Cho dù là Nam Cung Diệu, năng lực của anh ta cũng có mặt lợi và mặt hại, nhưng không dễ sử dụng như của Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh.
Lúc đã biết được thông tin của một vài người, tôi cảm nhận được một điều là, đám người Thanh Diệp, tạm gác Lưu Miểu sang một bên do tôi vẫn chưa hiểu rõ về thực lực của anh ta và trừ Diệp Thanh có sức mạnh bá đạo ra, thì năng lực của những người còn lại cũng chỉ được xem như là hạng bình thường thôi. Điều này chủ yếu là do trên người họ ít nhiều gì cũng sẽ có khiếm khuyết gì đó, không có “chuyên nghiệp” giống như những người có mặt ở đây.
Vấn đề nằm ở chỗ, những người chuyên nghiệp này lại không có phát hiện ra tôi, nhưng trước đây đã có một vài người phát hiện ra sự tồn tại của tôi rồi mà.
Là do Hoàng Thiên đã đánh giá sai về năng lực của những người này sao?
Tôi suy nghĩ về những điều này không phải là tôi tò mò mà là do tôi đang lo lắng.
Cho dù tôi đã biết tỉ lệ sống còn của bảy người này là rất thấp, Hoàng Thiên chắc chắn là “đã” chết rồi, nhưng tôi vẫn mong chờ vào họ. Ít nhất họ cũng phải ép được cái thứ đó lộ diện ra chứ nhỉ? Nếu không thì tôi không thể nào tiêu diệt nó được. Hoặc là một trong số họ có thể thông qua cuộc chơi này, biết được thứ đó rốt cuộc là gì và có sức mạnh để tiêu diệt được nó. Nếu vậy thì tôi có thể thông qua việc hồi sinh cho người đó để chấm dứt mọi chuyện này.
Nếu như họ còn chưa kịp làm gì cả thì đã chết rồi, vậy thì lần này tôi nằm mơ cũng như không, còn có thể sẽ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm... Nếu như đối phương cũng giống như cái thứ mới lạ chuyên làm đồ ăn kia phát hiện ra tôi, vậy thì chắc chắn tôi sẽ không có dễ dàng vượt qua được đâu.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng, nhưng cuộc chơi vẫn đang tiếp tục.
Sau Nguyệt Lăng Tinh là đến lượt Lam Thần Quang.
Đây là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, khuôn mặt vẫn còn khá trẻ, không giống như những người lớn tuổi khác trên mặt đầy nếp nhăn. Ông ta cũng có năng lực đặc biệt, đó chính là khả năng gán ghép. Ông ta có thể gán ghép những sinh linh khác lên người của mình, đến lúc đó trên người ông ta sẽ mọc ra một vài bộ phận giống như bị dị tật vậy. Cắt những bộ phận đó ra khỏi người vẫn có thể sống tiếp được.
Đây là một loại năng lực rất kì lạ, tôi cảm thấy là vậy.
Từ trong suy nghĩ của Hoàng Thiên, tôi có nhìn thấy cảnh tượng Lam Thần Quang gán ghép một hồn ma lên người mình. Lần đó trên người ông ta mọc ra một cái đầu có chân tay rõ ràng. Cái thứ đó trông giống như một con quái vật vậy, ngũ quan trên mặt đều lẫn lộn cả lên. Cứ như thế, cắt nó ra khỏi người rồi nhưng nó vẫn còn có thể chạy lung tung như một con ruồi mất đầu. Một cái thứ dị hợm như vậy, không có cơ hội để trốn thoát ra ngoài, cuối cùng bị Lam Thần Quang giết chết. Ngoại trừ việc suốt quá trình đó có hơi ghê rợn một tí nhưng lần trừ ma đó vẫn khá là thuận lợi.
Sau lưng Lam Thần Quang có để một cây kiếm dài. Đó cũng là một món vũ khí quen thuộc của Lam Thần Quang.
Nguyệt Lăng Tinh hỏi Lam Thần Quang, Lam Thần Quang chọn nói thật.
“Ông thích ăn gì?” Nguyệt Lăng Tinh hỏi.
“Thịt bò.” Câu trả lời của Lam Thần Quang rất ngắn gọn, sau đó ông ta lại nhìn về phía cái người bên tay phải của mình.
Đây cũng là người cuối cùng.
“Tô Phỉ, cô chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
Tô Phỉ là một người phụ nữ trưởng thành, trên người mặc một chiếc đầm dài, lúc trả lời câu hỏi còn khẽ nở nụ cười.
Theo như những thông tin từ Hoàng Thiên, tôi biết cô ta là một thầy bói, một thầy bói thực thụ chứ không phải kiểu thầy bói chỉ biết làm trò lừa người khác. Cô ta có thể giao tiếp với hồn ma, linh hồn, có thể thực hiện một số phép bói đơn giản, đồng thời còn có năng lực điều khiển những con ma bình thường.
Cũng giống như Dư Chi Đạo, đây là một con người rất truyền thống, trông cô ta khá giống với hình tượng thầy bói trong các bộ phim và trên tivi.
Trong cái balo để sau lưng cô ta còn có một quả cầu thuỷ tinh và một bộ bài Tarot. Trước khi bắt đầu cuộc chơi, cô ta đã bói trước rồi, vì vậy mà chọn địa điểm là cái kho này và thời gian là lúc này để bắt đầu trò chơi.
Lam Thần Quang hỏi: “Cô đã kết hôn chưa?”
Tô Phỉ lắc đầu: “Chưa.”
Tô Phỉ nhìn về phía Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, ông chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Mạo hiểm.”
“Ông hãy nhảy tại chỗ ba cái.”
Hoàng Thiên đứng lên, nhảy tại chỗ ba cái.
Đợi đến khi Hoàng Thiên ngồi xuống sẽ bắt đầu lượt thứ hai.
Tôi biết rằng, trong lượt thứ hai, trong số họ sẽ có người đưa ra câu trả lời sai.
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, tạm gác cái câu hỏi lúc nãy sang một bên.
Hoàng Thiên nhìn An Na: “An Na, cô chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Mạo hiểm.”
“Tôi muốn cô viết lên giấy một cái tên của người đã chết mà cô có quen biết.” Hoàng Thiên giao nhiệm vụ.
Tôi nhìn chằm chằm về phía An Na.
An Na lấy bút và giấy từ trong cái túi ở sau lưng, mượn ánh sáng từ ngọn nến, viết lên giấy hai chữ “Hoàng Thiên”.
Tôi cảm thấy rất hồi hộp.
Hoàng Thiên chưa chết, mọi người đều biết rõ điều này.
Sau khi An Na viết xong, cả bảy người đều ngồi im một hồi.
Trong kho không có xảy ra chuyện gì, vẻ mặt của Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn xung quanh một lượt. Những người khác cũng nhìn ngó xung quanh và sau đó lại nhìn về phía hai người họ.
Cả hai người đều lắc đầu.
Mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng.
Tôi cũng cảm thấy thất vọng.
Không có xảy ra chuyện gì cả, chưa bắt đầu trừng phạt, đây là điều trong dự đoán, hình phạt vốn không có ập đến nhanh như vậy đâu. Nhưng không có động tĩnh gì cả, Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh đều không có phát hiện được gì, điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.
Tôi lại suy nghĩ đến phỏng đoán lúc nãy của tôi, tôi cứ cảm thấy năng lực của hai người họ không có mạnh như Hoàng Thiên tưởng.
An Na đã bỏ bút xuống, nhìn về phía Dư Chi Đạo, tiến hành theo kế hoạch đã đề ra: “Dư Chi Đạo, ông chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
“Ông từng thấy ma chưa?”
“Thấy rồi.”
Lượt này trôi qua rất bình yên.
Dư Chi Đạo hỏi Ngải Phi: “Cô chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
“Cô có từng nhìn thấy ma chưa?”
Ngải Phi đáp: “Chưa.”
Cô ta đang nói dối.
Mọi người lại ngồi im một hồi, vẫn không có gì xảy ra.
Cuộc chơi tiếp tục.
Nguyệt Lăng Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ Ngải Phi giao, tiếp theo là đến lượt Lam Thần Quang, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đến lượt Tô Phỉ.
“Cô có từng lừa dối ai chưa?”
Tô Phỉ đáp: “Chưa hề.”
Lại thêm một người nói dối, nhưng trong kho vẫn không có gì xảy ra cả.
Sau đó, Tô Phỉ hỏi Hoàng Thiên có chết qua chưa, Hoàng Thiên trả lời là có.
Khác với từ nãy đến giờ, đây là một câu trả lời không biết đúng hay sai nữa.
Nói đúng hơn thì hồn lìa khỏi xác không phải là đã chết, cái quá trình đó cũng không phải là quá trình trải nghiệm trước khi chết. Nhưng người ta nhìn vào thì lại cho rằng lúc đó Hoàng Thiên cũng chẳng khác gì người đã chết rồi.
Hoàng Thiên dứt lời. Lượt thứ hai đã chấm dứt với câu trả lời mơ hồ này.