Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1052: Xin lỗi, em yêu anh (1)




Tôi hít thở thật sâu vài cái, mới nghe máy, trong đâu đoán định đủ thứ.

Mộc Ca gọi điện cho tôi, còn chuyện gì nữa ngoài chuyện đó.

Nếu như anh ta nhờ tôi, thì tôi sẽ nhận lời.

Tuy chuyện này không thể xem là dễ như trở bàn tay, nhưng có thể cứu được một mạng người, thì vẫn nên thử một lần.

Vừa nhấn nút nghe máy, tôi vẫn chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy tiếng khóc vang lên ở đầu dây bên kia.

Tiếng khóc như thế đương nhiên không phải của Mộc Ca, mà thanh âm đó cũng không phải thanh âm vừa dịu dàng vừa đặc thù của Mộc Ca, mà là của một bé gái.

Tiếng khóc rưng rức của cô bé khiến tim tôi lập tức tan chảy.

“Anh ơi… anh… cứu mẹ em được không?” Mộc Ái vừa khóc vừa mong mỏi hỏi.

Cổ họng tôi lập tức bị nghẹn lại. “Mộc Ái…”

“Cha em nói không được, năng lực không phải được dùng như thế. Tại sao không được? Em… em… không muốn mẹ chết… Lúc mẹ nói muốn ly hôn, em đã xin cha biến mẹ trở về như trước đây… Tại sao lại không được chứ… Hu hu… Em… em muốn có mẹ… em muốn có mẹ…”

Câu nói thơ ngây chân thành của cô bé, khiến tôi thấy khóe mắt mình lập tức cay xè.

Từ trước đến giờ, tôi chưa hề nghĩ như thế, chưa bao giờ nghĩ Mộc Ca sẽ dùng năng lực của mình, biến người yêu của mình trở lại như xưa, để tiếp tục sống cuộc đời tràn ngập hạnh phúc vốn có.

Vì làm như thế, sâu trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy phi đạo đức. Tuy làm như thế, có lẽ đều tốt đối với tất cả người trong cuộc, có thể khiến cho người vợ cũ của Mộc Ca không còn đau khổ nữa, nhưng mà…

“Anh ơi, em muốn có mẹ… Anh cứu mẹ em được không?” Mộc Ái cầu xin tôi.

“… Được. Anh… anh cần xem hình của mẹ em, mới có thể giúp em… Cha em đang ở đâu vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, lát sau Mộc Ái mới cất giọng: “Cha đang ở ban công… Cha đứng ở đó lâu lắm rồi… Em… em hơi sợ…”

“Đừng sợ, không sao đâu. Cha của em chỉ là… chỉ là rất đau lòng thôi…” Tôi vụng về an ủi.

Mộc Ái “dạ” một tiếng, rồi nói: “Trong di động của cha có hình mẹ. Để em gửi cho anh. Anh… anh sẽ cứu mẹ em đúng không?”

“Đúng, anh sẽ cứu.” Tôi nhận lời.

Hình như cô bé đã nín khóc.

Cô bé gác máy, lát sau mới gửi ảnh qua cho tôi.

Một tấm ảnh chụp chung cả gia đình ba thành viên.

Mẹ của Mộc Ái là một người phụ nữ có diện mạo bình thường, khí chất có phần khá giống Mộc Ca, nhìn vào rất dịu dàng, không có vẻ khó gần, mang lại cho người ta cảm giác rất dễ chịu.

Tôi cố gắng nhìn chăm chăm tấm ảnh một lát, nhắm mắt nằm trở lại trên giường. Trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến mẹ của Mộc Ái, nhưng phải qua một hồi lâu, tôi mới cảm thấy buồn ngủ.

Khi ý thức bắt đầu mờ đi, tôi đã nghe thấy những âm thanh khác.

Những âm thanh nho nhỏ khiến người ta hoàn toàn nghe không hiểu, hơi giống tiếng nhà sư già đang tụng kinh, người không thuộc kinh lắng nghe, hệt như đang nghe những tạp âm xì xà xì xồ.

Và điểm khác với việc tụng kinh chính là, tôi không cảm thấy sự nhẹ nhàng tĩnh lặng, mà chỉ thấy ồn ào đến mức xây xẩm mặt mày.

Hồi lâu sau, âm thanh đó mới biến mất.

Ánh sáng chiếu đến, tôi mở mắt ra, nhìn thấy một trần nhà lạ hoắc.

Trên đó được vẽ một bầu trời xanh, với mây trắng lững lờ, nhìn vào tràn đầy chất trẻ con.

Tôi ngửi thấy mùi sữa thơm trên thân thể của trẻ sơ sinh, khiến tôi nhớ đến em gái lúc còn bé.

Kí ức tuổi thơ của tôi nghèo nàn đến đáng thương, nhưng những kí ức có liên quan đến em gái thì rất rõ ràng.

Một em bé sơ sinh nhỏ nhắn, thơm thơm, mềm mại đáng yêu…

Tôi nghiêng đầu qua, nhìn thấy một em bé sơ sinh đang gối đầu lên tay mình, ấp vào ngực mình ngủ ngon lành. Không phải em gái, mà là một đứa bé xa lạ.

Tôi định thần lại, nhận ra mình đã nhập vào mẹ của Mộc Ái.

Và bé con này, chắc chính là Mộc Ái rồi.

Mộc Ái được bế lên, đặt vào chiếc nôi bên cạnh.

Mẹ của bé ngồi sát bên, trên chiếc ghế sofa cá nhân, ngân nga cất tiếng ru, đưa mắt nhìn hình hài nhỏ bé trong chiếc nôi êm.

Toàn bộ niềm hạnh phúc, sự ngọt ngào ấm áp của chị ta đều truyền hết qua ý thức của tôi.

Tôi đang thấy thoải mái, lại chợt cảm thấy một cơn rung lắc dữ dội.

Thân thể tôi không tự chủ được, nói cách khác là bây giờ tôi hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mẹ Mộc Ái, tùy theo động tác của chị ta mà hành động.

Thân thế chị ta lệch qua một bên, đôi tay đang siết chặt thứ gì đó. Đằng sau có tiếng hét đầy sợ hãi của bé gái.

Bốn phương tám hướng vang lên những tiếng động dữ dội.

Tai nạn giao thông!

Tôi nhanh chóng nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh mới và cũng đã cảm nhận được luồng âm khí mãnh liệt kia.

Tôi quay phắt đầu lại, nhìn ra đằng sau.

Vì động tác này, mà thân thể của tôi đã tách ra khỏi người của mẹ Mộc Ái.

Chiếc xe mà hai mẹ con đang đi vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đầu xe tông vào đuôi xe trước và đuôi xe bị xe đằng sau tông vào.

Đây là một vụ tai nạn giao thông cực kì thảm khốc.

Điểm khởi đầu của vụ tai nạn đang dồn đống đến mấy chiếc xe, chiếc này tông ngang vào chiếc kia, mãi cho đến lúc bị một chiếc xe buýt chặn đứng lại.

Tôi nuốt ngược một hơi vào trong, vội bay lên trên không trung, nhìn thấy mặt đường đang hỗn loạn và cũng nhìn thấy một con ác ma từ trong một chiếc xe tải nhảy ra.

Nó đi về phía chiếc xe buýt kia, băng ngang qua những cảnh tượng kinh hoàng, với xác những chiếc xe và cả những người bất hạnh bị tử thương.

Trong vô thức, tôi định xông đến ngăn cản nó, nhưng sau khi bay tới trước được một đoạn, tôi nhận ra mình đã bị thứ gì đó ngăn lại.

Hoảng hốt sờ thử phía trước mặt, thật sự đã có thứ gì đó!

Một lớp bán trong suốt đã chặn tôi lại!

Đây chính là kết giới mà Mộc Ca đã từng kể sao?

Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Tôi dõi mắt nhìn về phía trước, trông thấy chiếc xe mà hai mẹ con Mộc Ái đang lái. Chiếc xe đó cách tôi mười mấy mét, khoảng cách này nhỏ hơn phạm vi tôi có thể hoạt động tự do.

Tôi hơi hoảng, mò mẫm lớp kết giới đi một vòng, nhận ra cái thứ này bao vây vừa khít với phạm vị của vụ tai nạn, và cũng vừa khéo nằm ngoài phạm vi hoạt động tự do của tôi. Đây là một phạm vi kỳ lạ.

Phía trước, đằng sau và cả hai bên, đều đã có người xuống xe dòm ngó, nhưng những người này cũng hệt như những “đại biểu” điển hình cho thói vô cảm của đô thị hiện đại. Tất cả đều chỉ nhìn suông, người nào có thể gọi điện thoại gọi cứu hộ đã là nhiệt tình lắm rồi.

Nhìn về phía xa hơn nữa, cả con đường đều đang bị kẹt cứng. Chỗ trống duy nhất, chính là khe hẹp do chính chiếc xe tải đó va chạm mà có. Và khoảng trống ấy nhanh chóng cũng bị những người “đi xem náo nhiệt” lấp đầy. Những người đó đều đứng bên ngoài kết giới, không hề vượt qua một bước.

Tình huống này rõ ràng là bất bình thường.

Bên trong kết giới, là tiếng gào thét khóc than thảm thiết vang trời, chẳng khác nào Địa Ngục.

Mà con ma đó thì đang đứng trước cửa sổ chiếc xe buýt, nhìn đăm đăm cô gái trẻ đang mắc kẹt bên trong, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý tàn nhẫn.

Tôi nghiến chặt răng, đặt tay lên kết giới, định phát động năng lực.

Chỉ cần nghịch chuyển thời gian của kết giới, tôi nhất định sẽ tiêu diệt được cái thứ quái quỷ này, kế đó chỉ cần tóm được con ma kia, thì chuyện này xem như kết thúc.

Mộc Ca sẽ không phải giết chết cô gái đó và vợ chồng anh ta sẽ không ly hôn, cả nhà họ…

Đột nhiên tôi cảm thấy đầu mình đau buốt, chuỗi âm thanh xì xào đó lại xuất hiện.

Tiếng nói của Mộc Ca đã trồi ra khỏi chuỗi âm thanh ấy.

“Mi, giết cô ta đi…”

Đau khổ, cắn rứt, bất lực… tâm trạng của Mộc Ca đang cực kì phức tạp, và các tâm trạng ấy thông qua giọng nói của anh ta truyền hết qua tai tôi.

“Không! Đừng! Cái tên điên này! Tại sao anh lại muốn làm như vậy! Đừng, tôi không muốn chết!” Tiếng kêu gào của cô gái lấn át hết những âm thanh khác.

Tôi vừa chớp mắt, đã thấy con ma đó thò tay qua ô cửa kính vỡ nát của chiếc xe buýt, đặt lên cổ họng của cô gái.

Cô ta hoảng sợ nhìn con ma, rồi chuyển ánh mắt oán hận qua Mộc Ca.

Và rồi, tiếng la hét và sinh mạng của cô ấy đến đây là chấm hết.

Âm thanh ồn ào đó một lần nữa lại xuất hiện, hệt như một cái gậy, không ngừng đập phá trong đầu tôi.

Lúc này tôi nhận ra, tầm nhìn của mình không đúng lắm.

Hiện tại tôi đang ở trong chiếc xe đã bị móp méo, nhìn vào bóng lưng của Mộc Ca.

Mộc Ca vừa quay người lại, tôi liền nhìn thấy sự đau khổ chiếm ngự trên khuôn mặt anh ta.

Mộc Ca bước lại, lo lắng nhìn tôi: “A Linh, Tiểu Ái, hai mẹ con đừng sợ. Sẽ có người đến cứu hai mẹ con ngay thôi. Không sao rồi… không sao rồi…”

Giọng nói của Mộc Ca và chuỗi âm thanh kia chồng lên nhau, và cái âm thánh xì xào khó có thể miêu tả kia trở nên vô cùng rõ ràng.

Một loại âm thanh mà tôi chưa từng được nghe, nó là một thứ thanh âm kì quái, hòa trộn đủ loại tiếng kêu gào khóc than thảm thiết.

Bất giác tôi cảm thấy, đây mới là Địa Ngục thực sự.