Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1051: Người yêu (8)




Tôi trông thấy vẻ mặt của Mộc Ca đã trở nên trống rỗng. Ánh mắt mất đi tiêu cự, thân thể cũng đang từ từ run rẩy.

Một người ngoài như tôi mà còn cảm thấy không thở nổi, huống hồ là anh ta.

Chuyện mới trôi qua chưa được bao lâu, giờ lại xuất hiện một tin dữ như thế?

Tôi vô thức nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách.

Chuyện của Cố Mạt đã chiếm một giờ đồng hồ, chủ yếu là do hai vợ chồng già quá xúc động. Nhưng sau khi Mộc Ca lên tiếng, tâm trạng của họ đã bình ổn dần, đồng thời hoàn toàn phó thác Cố Mạt cho Mộc Ca. Và cách xử lý của Mộc Ca đối với trường hợp của bé rất đơn giản, căn bản chỉ là “ra lệnh”, để đoạn kí ức kinh hoàng kia tạm thời biến mất khỏi tiềm thức của bé.

Đối với một đứa trẻ, đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.

Vì bản thân Cố Mạt, không chỉ chứng kiến cảnh tượng hai người thân yêu nhất của mình quay giáo đâm nhau, người này sát hại người kia, mà còn nhận ra sự khác biệt giữa Trần Giai và Lưu Thắng Huyền, ý thức được sự tồn tại của hiện tượng quái dị.

Mà để giải thích cho một đứa trẻ hiểu về chuyện này thì vô cũng khó. Tạm thời không bàn đến hành vi bỉ ổi của Trần Giai và Cố Quân Trạch, mà tồi tệ hơn chính là cả nhà họ Cố, ngoại trừ Cố Mạt ra thì chẳng còn ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hồn ma, và cũng chẳng am hiểu gì về hình thái tồn tại này. Nếu để cho Cố Mạt gìn giữ tiếp tục những suy tư đó, e là bé sẽ trở thành một Úc Xuyên Phong thứ hai.

Lúc đó, tôi đã nhớ đến tuổi thơ của mình, nếu như tôi không lãng quên đoạn kí ức kinh hoàng đó, thì cha mẹ và em gái sẽ đối xử với tôi ra sao? Và tôi sẽ biến thành thế nào?

Trái lại, trường hợp của Mộc Ái thì trong cái rủi vẫn có cái may. Cô bé vẫn còn Mộc Ca bên cạnh, anh ta đủ sức để khuyên nhủ và bảo vệ cô bé.

Thế nhưng, hiện tại cả hai cha con đều phải nhận lấy một sự thật tàn nhẫn.

Chỉ có chết đi, người ta mới biến thành linh hồn bảo hộ. Cô bé Mộc Ái nhìn thấy mẹ mình đã trở thành linh hồn bảo hộ, đồng nghĩa với việc, mẹ cô bé đã qua đời.

Nếu như cả hai đều không có năng lực đặc biệt, chỉ là người bình thường, có lẽ bây giờ họ vẫn có thể duy trì cuộc sống của một mái ấm ba thành viên đầy hạnh phúc rồi.

Thế nhưng, cái “nếu” không hề tồn tại.

Những người như chúng tôi, rốt cuộc vẫn là… những kẻ bất hạnh.

Tôi cảm thấy rất buồn, nhịp tim và hít thở đều trở nên trầm trọng.

Tôi đang tận mắt chứng kiến cuộc đời của đồng loại, chứng kiến một mái ấm đã phải gánh chịu số mệnh bi thương. Mà những chuyện tương tự thế này, biết đâu ở một tương lai không xa, chính tôi sẽ là người trong cuộc.

“Xin lỗi, mời hai người về trước vậy.” Mộc Ca nói.

Tôi đưa mắt nhìn hai cha con gật đầu, nói vài lời an ủi, rồi cùng Trần Hiểu Khâu ra về.

Trần Hiểu Khâu lái xe đưa tôi về trước.

“Cô bé đã nhìn thấy mẹ mình, chứng tỏ chị ấy vẫn còn yêu hai cha con.”

Lúc chờ đèn đỏ, Trần Hiểu Khâu đột nhiên nói.

Tôi nhìn về phía cô ấy.

“Đây có thể xem như một niềm an ủi không? Hay càng giống như một loại đau thương?” Tôi hơi châm chọc nói.

“Cả hai. Nhưng biết được người mình yêu thương cũng rất yêu thương mình, đó vẫn là một chuyện tốt.” Trần Hiểu Khâu nói.

Cô ấy có vẻ rất bình tĩnh.

“Em không thấy sợ sao?” Tôi hỏi.

“Sợ rằng mình cũng sẽ gặp phải tình cảnh tương tự à?” Trần Hiểu Khâu trông thấy đèn xanh, cho xe lăn bánh.

“Ừ.” Tôi cũng chẳng giấu giếm.

Tôi vẫn luôn sợ người thân của mình sẽ gặp nạn, sẽ gặp phải những chuyện mà thân nhân của Diệp Thanh, Cổ Mạch, Lưu Miểu, Nam Cung Diệu, Lý Tinh Phương… đã gặp phải. Chỉ cần thoáng nghĩ đến là tôi đã hoảng loạn.

“Nếu chỉ sợ thì không giải quyết được vấn đề gì. Dẫu sao thì vẫn có một ngày, chúng ta mất đi thân nhân, người mình yêu thương. Dù cho không có chuyện quái dị, thì vẫn có người sẽ rời đi trước.” Trần Hiểu Khâu nói: “Nằm chết một cách bình yên trên giường, đối với số đông đều là chuyện không dễ đạt được lắm. Mà nằm chết trên giường bệnh thì có xác suất cao hơn. Hơn nữa, đại đa số con người ta đều ý thức được nguy cơ bệnh tật của mình và đều hiểu là mình rồi sẽ chết.”

Tôi quay qua nhìn Trần Hiểu Khâu, lòng vẫn chưa hiểu cô ấy đang muốn nói gì.

“Nếu như Mộc Ca mở lời nhờ anh đi cứu vợ của mình, anh sẽ làm thế nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Tôi ngơ ngác: “Em không mong muốn tôi đi cứu chị ta?”

“Không, cứu hay không là do anh quyết định. Em chỉ muốn nói, sinh ly tử biệt - ở đời ai cũng phải trải qua. So với việc người ta gặp nạn, thì em lo sợ anh sẽ gặp nạn hơn.” Trần Hiểu Khâu đáp.

Tôi chau mày lại.

Trần Hiểu Khâu nói thế, chắc chắn không phải đang tỏ tình với tôi.

“Đã có một Diệp Thanh mất tự chủ, mà anh còn xảy ra chuyện nữa, thì e là thế giới này đại loạn mất.” Và ngay lập tức, Trần Hiểu Khâu đã nói rõ nỗi lo của mình.

Tôi gượng cười.

Nếu tôi là Mộc Ca, tôi chẳng biết bản thân mình sẽ làm gì.

Sau khi trải qua chuyện em gái gặp nguy hiểm ở phim trường, tôi đã luôn tự nhắc nhở mình phải luôn bình tĩnh. Nhưng nếu bất ngờ tôi nhận được tin người thân mình gặp nạn thì…

“Anh phải tập làm chủ tình cảm và năng lực của mình.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi thở dài một hơi, không tiếp lời của Trần Hiểu Khâu.

Điện thoại tôi chợt đổ chuông, là em gái gửi tin.

Hành trình chuyến đi của tụi nó đã hơi bị đình trệ một chút. Chuyện khiếu nại đã được giải quyết, phía công tu du lịch đã bồi thường cho đoàn, đồng thời còn đổi một hướng dẫn viên mới. Có điều, lịch trình vẫn bị ảnh hưởng.

Hình ảnh mà em gái gửi qua không phải là địa điểm tham quan, mà là ảnh chụp ở vùng gần khách sạn. Cả đám đã đổi qua mặc đồ tắm, mua pháo que, chụp không ít ảnh bao gồm ban ngày lẫn ban đêm.

Có một tấm cả nhóm cùng đốt pháo hoa, khiến tôi cảm thấy quen quen.

Em gái gửi tin nhắn qua, bảo đã hoàn thành lời hẹn ước năm xưa, mới khiến tôi nhớ ra. Đây là những tấm ảnh “hẹn ước” của nhỏ em và đám bạn học của mình trước đây. Cùng một nhóm người, cùng một mô tuýp, sau mấy năm đã tụ họp lại.

Trên những bức ảnh đó, nhỏ em cười vô cùng vui vẻ. Nhưng nhìn nụ cười của nó, thì lòng tôi lại nặng trĩu.

“Nếu thật sự gặp phải tình huống như thế, anh sẽ không ngại hy sinh tất cả, để thay đổi cái ‘hiện thực’ ấy.” Tôi lẩm bẩm nói.

Hình như Trần Hiểu Khâu có liếc nhìn tôi một cái, nhưng chỉ im lặng.

Quyết tâm của tôi có lẽ không giống như Diệp Thanh hay Mộc Ca muốn nhìn thấy. Vì điều mà họ muốn là thay đổi cả thế giới, tạo ra một tương lai đẹp đẽ. Còn điều tôi muốn, chỉ đơn giản là người thân mình được bình an.

Tôi không hề có tầm nhìn rộng lớn như Diệp Thanh. Anh ta có thể dựa theo kế hoạch, nhẫn nại nhìn sự biến mất của bạn bè, tin tưởng ánh bình minh tươi sáng rồi sẽ đến. Còn tôi thì không tài nào làm nổi. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ đi tìm “tôi” ngay, bảo “tôi” hồi sinh cho bạn bè mình, đồng thời đảo loạn cái kế hoạch ban đầu. Hoặc là, hoàn toàn chẳng có kế hoạch gì cả.

Mộc Ca…

Tôi chợt nhớ đến bộ dạng của Mộc ca lúc tôi ra về.

Anh ta không hề bảo tôi hồi sinh cho vợ cũ của mình.

Đã đến trước nhà tôi, Trần Hiểu Khâu cho xe dừng lại.

“Bây giờ anh như vậy, có lẽ chính là kết quả tốt nhất.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên nói.

Tôi ngờ vực nhìn cô ấy.

“Cho nên, người sở hữu cái năng lực ấy là anh, mà không phải là Diệp Thanh, hoặc Mộc Ca.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.

“Em đang mỉa mai sao?” Tôi hỏi.

“Không có, em thật sự thấy vậy. Giữa năng lực và trải nghiệm chắc là có quan hệ với nhau. Bên trong, có lẽ cũng có nó nhúng tay vào can thiệp…” Trần Hiểu Khâu nhướn mắt lên trên, ám thị Ông Trời: “Nhưng chủ yếu vẫn phải xem tình huống của chính chúng ta thế nào. Sở hữu năng lực ra sao, trở thành một con người thế nào, hai điều này bổ trợ cho nhau. Không phải một người có nhân cách tương phản với xã hội, hoặc mang bệnh ảo tưởng sở hữu năng lực như anh, thì chúng ta đã đủ thấy may mắn rồi.”

Câu nói này vẫn hệt như đang mỉa mai.

Tôi uể oải vẫy tay chào Trần Hiểu Khâu rồi đi vào nhà.

Cha mẹ vẫn như thường lệ, than phiền một hồi về sự bận bịu của tôi. Đã vậy mẹ còn đoán già đoán non, hỏi tôi phải chăng đã có bạn gái mà cố tình giấu họ.

Tôi đành đi theo lối cũ, ủ rũ phủ nhận mấy câu rồi về phòng.

Nằm trên giường, nặng nề thở hắt ra một hơi, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Mộc Ái khóc mếu máo và cả thần sắc bàng hoàng của Mộc Ca. Kế đó là hình ảnh của phòng nghiên cứu âm u lạnh lẽo, cùng với đó là cái bóng mờ ảo kia.

Chẳng mấy chốc, những người ấy đã được thay bằng cha mẹ, em gái và đám Tí Còi, Gã Béo.

Tôi khép mắt lại.

Ánh sáng chiếc đèn trần xuyên qua mí mắt, khiến tôi nhìn thấy một khung hình kì quái, đen trắng lẫn lộn.

Tiếng chuông điện thoại ngân vang, có ai đó gọi đến.

Giờ này mà gọi thì hơi lạ.

Tôi sờ tay chụp lấy điện thoại, nhìn tên “Mộc Ca” hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi bật dậy trên giường.