Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1049: Người yêu (6)




Câu hỏi của Mộc Ca khiến cổ họng tôi khô khốc, lồng ngực nặng trĩu.

Đương nhiên là tôi rất coi trọng cha mẹ, em gái và cả đám Tí Còi, Gã Béo nữa. Bất cứ ai trong số họ gặp chuyện, tôi cũng sẽ vô cùng lo lắng, đồng thời liều mạng để cứu họ.

Nhưng điều mà Mộc Ca nói, nó hàm chứa một khái niệm khác.

Nếu cần đưa ra ví dụ, thì tôi sẽ nghĩ ngay đến bệnh di truyền.

Nếu trong gia đình tôi có di truyền về bệnh tim hiểm nghèo, tôi sẽ vì thế mà đi học ngành y, rồi dốc hết sức, để khắc phục điểm nguy hiểm của căn bệnh đó sao?

Tôi biết, mình chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Trong tiềm thức của tôi, chỉ cảm thấy đó không phải là trách nhiệm của mình, vì nó không phải là việc mình có thể làm được.

Một việc mà những người trong ngành y của toàn thế giới, thậm chí là các học giả vĩ đại còn chưa làm đươc, thì làm sao tôi làm được chứ? Mà đã như vậy rồi, cớ gì cứ cắm đầu đi vào con đường không có lối ra? Nói chính xác hơn, thì ngay từ đầu tôi đã không có ý định làm như thế. Tôi đại khái chỉ là luôn sát cánh cùng người thân, học cách trân quý những khoảnh khắc bên nhau. Nhưng nếu đem tất cả những gì mình đang có đánh cược lên bản thân, áp vào một cái tương lai chưa nhìn thấy hy vọng, thì suy nghĩ như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.

Thế nhưng, thế giới này có những con người như tôi, cũng có những người như Diệp Thanh và Mộc Ca.

Tôi suy nghĩ rất lâu, đối diện với ánh mắt chăm chú của Mộc Ca, có chút bất lực nói: “Chưa từng. Chí ít là trong hiện tại, tôi vẫn chưa hề có quyết tâm ấy. Tôi…” Ngừng lại một lát, tôi nói trong mơ màng: “Tôi cho rằng, đây là chuyện mà Diệp Thanh đã chọn. Tôi chỉ cần cứu anh ta sống lại, dựa theo kế hoạch và sự giúp đỡ của anh ta để…”

“Nếu được, tôi cũng hy vọng đây là chuyện Diệp Thanh làm. Nếu cậu ta sở hữu năng lực của cậu, thì hy vọng thành công sẽ cao hơn một chút.” Mộc Ca thẳng thắn nói.

Tôi không hề cảm thấy mình bị xem thường, mà chỉ gượng gạo mỉm cười.

Tôi đã đi qua cái lứa tuổi mười mấy đôi mươi hành sự không suy nghĩ trước sau, tuy vẫn chưa được xem là chín chắn lắm, nhưng tôi cũng chẳng phải dạng người nghe ai đó nói đôi câu vài lời đã bị kích động. Cái kiểu các cậu thiếu niên đọc một bộ tiểu thuyết, xem một bộ phim thì nổi máu anh hùng, quyết định làm thám tử, vận động viên xuất sắc này nọ… cũng đã rời xa tôi từ lâu rồi. Trên thực thế, ngoại trừ cái chuyện lúc nhỏ mà tôi đã lãng quên, thì từ lúc tôi có kí ức đến nay, tôi không hề có cái trạng thái “nổi máu anh hùng” đó. Tôi còn nhớ đồng nghiệp của mẹ tôi trước đây còn nói tôi rất ngoan, rất biết vâng lời, không giống phần lớn những đứa bé trai, hiếu động lì lợm. Mọi người xung quanh có lẽ đều thấy đó là công lao của em gái tôi. Có thêm một đứa em gái chênh lệch tuổi tác quá nhiều, khiến tôi trở thành một người anh tốt, biết vâng lời hiểu chuyện. Sau khi tôi nhớ lại chuyện của Tiểu Bạch, tôi hơi nghi là mình lúc đó đã vì quá sợ hãi, nên tính cách đổi thành hướng nội trầm tĩnh, giảm đi sự hiếu động.

Tôi thở dài: “Nếu như được, tôi cũng hy vọng có thể giao lại năng lực cho Diệp Thanh.”

“Về mặt này, từ xưa đến nay chưa có ai làm được.” Mộc Ca nói, hệt như đang đùa, có điều giọng điệu của anh ta vẫn rất nghiêm túc.

Anh ta thật sự đã ngẫm nghĩ chuyện đó có thể xảy ra hay không, nhưng sự thật vẫn khiến người ta thất vọng.

Trên bàn ăn trở nên yên tĩnh.

Mộc Ái hết nhìn cha mình, lại quay qua nhìn tôi, cẩn thận ngồi ngay ngắn lại.

“Thôi dùng cơm đã. Xin lỗi nhé, trong chốc lát mà tôi đã nói quá nhiều chuyện như vậy.” Mộc Ca mỉm cười, vừa cất lời đã khiến cho không khí dịu xuống.

Tôi vẫn cứ cảm thấy không muốn ăn. May sao, người nhà họ Cố đã đến.

Mộc Ca đi mở cửa.

Bên bàn ăn chỉ còn lại tôi, Trần Hiểu Khâu và Mộc Ái.

Cô bé đặt đôi đũa xuống, đôi mắt đen tròn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vì đã khiến cha của em thất vọng.”

Lúc nói câu này tôi thực sự không hề suy nghĩ kĩ, tuy thất vọng là thật, bản thân tôi cũng thất vọng nữa, nhưng thực ra đâu nhất thiết phải xin lỗi với một đứa bé. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của Mộc Ái, tôi đã buột miệng nói thế.

Mộc Ái lắc đầu: “Không phải đâu. Anh là người tốt. Giọng của anh cũng hay nữa, hệt như giọng của cha em lúc kể chuyện cho em nghe.”

Tôi không hiểu mấy cách mô tả của trẻ con, nhưng lời khen ngợi của cô bé vẫn khiến người ta thấy vui trong lòng.

Tôi bật cười.

Ánh mắt của Mộc Ái di chuyển đến trước ngực tôi.

Tôi cúi đầu xuống, không thấy trên áo mình có dính gì.

Mộc Ái bật cười ha ha: “Anh ơi, con chó của anh dễ thương quá. Nó tên là gì vậy ạ?”

Tôi sững sờ ngơ ngác nhìn cô bé.

“Tên là Tiểu Bạch à? Em tên Tiểu Bạch phải không?” Mộc Ái cười híp mắt, nói: “Chào Tiểu Bạch!”

Tôi và Trần Hiểu Khâu đưa mắt nhìn nhau.

“Mộc Ái, em nhìn thấy một chú chó?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Mộc Ái gật đầu: “Dạ. Em có thể nhìn thấy một vài thứ. Cha nói, không nên nói cho người khác biết, kể cả mẹ. Có điều, có thể nói với những người giống em và cha. Anh với chị cũng giống cha phải không?”

“Ừ…” Tôi ấp úng trả lời.

“Anh ơi, anh có thể khiến những thứ đã chết đi sống lại đúng không? Những điều mà khi nãy cha nói… Có nghĩa là anh có thể khiến cho những thứ đã chết sống lại đúng không? Anh có thể giúp cái chị kia sống lại không? Cha cứ nhớ đến chị đó, lần nào cha cũng buồn hiu…” Nụ cười của Mộc Ái chợt tắt ngấm, đưa ánh mắt mong đợi nhìn tôi.

“Ý em là cô gái trong vụ tai nạn…” Tôi hỏi.

Mộc Ái gật đầu, quay qua nhìn dãy hành lang, rồi quay lại: “Em không có cách nào giúp được cha… Anh có thể giúp cha em không?”

“Anh không biết.” Tôi cảm thấy thật khó mà đi lừa một đứa trẻ.

Nếu cứu cô gái trong vụ tại nạn đó, thì kết quả sẽ ra sao đây?

Chuyện này tạm thời gác qua, tôi có thể giúp cứu được cô ta là một chuyện, nhưng chưa chắc là tôi sẽ mơ thấy được cô ta.

Tôi chỉ nghe thấy Mộc Ca nói về cô gái trẻ ấy, nhưng tôi chưa từng gặp, chưa từng nghe giọng của cô ta, ngay cả tên cô ta tôi cũng không biết.

Mộc Ái buồn bã cúi đầu: “Em xin lỗi, vì đã đưa ra yêu cầu kì quặc. Anh… cũng muốn cứu Tiểu Bạch đúng không?”

Tôi nghe lòng mình thắt lại.

Tôi không thể cứu được Tiểu Bạch và có lẽ cũng đã vĩnh viễn không còn cơ hội cứu nó nữa rồi.

“Những gì em nhìn thấy là gì vậy?” Trần Hiểu Khâu đổi đề tài.

Mộc Ái xòe bàn tay ra đếm: “Ông nội, bà nội, chú, cô, bạn cũ, cả mấy con vật nho nhỏ nữa… Cha em nói, em có thể nhìn thấy linh hồn bảo hộ của người khác. Linh hồn bảo hộ họ chính là người thương yêu họ và cũng là người họ thương yêu.” Cô bé đặt tay lên tim mình: “Chỗ này của cha có ông bà nội, em cũng vậy.”

Đó là một loại năng lực rất tốt nhỉ.

Tôi nghĩ như thế. “Thế thì rất tốt…”

Mộc Ca đã quay trở lại, nhìn Mộc Ái nhưng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi cùng đến phòng khám để gặp người nhà họ Cố.

Còn Mộc Ái thì ngoan ngoãn ở lại trong nhà.

“Không biết cha sẽ xong việc lúc nào, con tự đi ngủ một mình được không?” Mộc Ca khụy người xuống, âu yếm nhìn con gái.

“Dạ được.” Cô bé gật đầu.

Ba người lớn chúng tôi liền trở ra phòng khám ở phía trước.

Người nhà họ Cố đang bên đó. Điền Phúc cũng đến. Tôi nhìn thấy một đôi vợ chồng già và cũng đã nhìn thấy đứa bé mà họ đưa đến.

Cậu bé xem ra cũng trạc tuổi của Mộc Ái, đang cúi đầu, mặt không một chút cảm xúc. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến Úc Xuyên Phong - tuy tuổi hai bên chênh lệch không ít.

Sau khi chào hỏi, Mộc Ca hỏi thăm đại khái tình hình của cậu bé, cậu ta im lặng từ đầu đến cuối, chỉ có hai vợ chồng già trả lời.

Họ liên tục lau nước mắt, đau đớn thương tâm khi nhắc đến cái chết của con mình.

Tôi thì chỉ cần nghĩ đến chuyện mà Cố Quân Trạch đã làm, liền cảm thấy thật khó để đồng cảm với họ. Lòng tôi đang rất rối rắm.

Mộc Ca trầm ngâm một lát, quay qua nhìn đứa bé rồi nói: “Thế này đi, để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau một chút. Các vị cứ đợi ở đây, để Tiểu Mạt vào phòng bên kia với tôi.”