Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1033: Mã số 058 - Hồn ma che mắt (5)




Ngày 15 tháng 8 năm 2010, phỏng vấn mẹ của Thời Phi là Nhậm Hoa. File ghi âm 05820100815.wav.

“Xin chào bà Nhậm. Chúng tôi muốn được phỏng vấn về chuyện của Thời Phi, con trai của bà.”

“Phi Phi nó có phải đã làm chuyện gì quá đáng không? Nó đã mất rồi… Nếu nó có làm gì, thì mong các cậu bỏ quá cho… Hu hu… Nó… nó là một đứa trẻ tốt, chỉ là… chỉ là tính cách hơi hiếu động một chút, nhưng nó không phải người xấu…”

“Bà Nhậm, mong bà nén đau thương. Có thể kể cho chúng tôi nghe về chuyện của cậu Thời không? Đặc biệt là về cái chết của cậu ấy. Nghe nói là cậu ấy đã nhảy lầu tự sát.”

“Tôi… tôi cũng không biết lúc đó nó đang làm gì. Thình lình nói muốn đi chơi, muốn đi đây đi đó một chuyến. Mà đúng ngay lúc nó sắp tốt nghiệp nữa, lại chưa có tìm được việc làm, tôi… tôi chỉ nhắc nhở nó mấy câu… Nếu như… Hic hic… nếu lúc đó tôi không ép nó, thúc giục nó thì…”

“Xin bà đừng quá xúc động. Cậu Thời lúc đó đi du lịch một mình, hay đi với bạn vậy?”

“Nó đi cùng thằng mập nhà họ Nguyên. Hai đứa nó từ nhỏ đã học chung một trường, tiểu học thì học chung một lớp, cấp hai cũng vậy, cấp ba thì cùng thi vào một trường, lên đến đại học thì cũng ghi danh chung một trường. Hai đứa nó thân nhau lắm. Thằng mập đó trước đây béo tròn béo núc, nhìn hơi ngố ngố nữa, sau khi lớn lên thì gầy lại, cơ bắp vạm vỡ, lại lanh lợi hơn con trai tôi. Hai đứa nó đi chung, có nó để mắt đến Phi Phi, thì tôi rất yên tâm. Tôi còn dặn nó khuyên Phi Phi một tiếng. Nó đã sớm là thạc sĩ rồi. Còn Phi Phi vẫn cứ… Mà nếu Phi Phi muốn học thạc sĩ như thế cũng được. Gia đình tôi sẽ cố gắng hỗ trợ…”

“Bà có biết địa điểm du lịch của họ không?”

“Tôi có hỏi. Tụi nó đi biển trước, còn chụp hình gửi cho tôi xem. Sau đó chắc là đi thủ đô, tham quan hoàng cung. Còn sau đó nữa thì tôi không biết… Khoảng thời gian đó chúng không liên lạc với tôi. Sau đó mới nghe mẹ thằng mập nói lại, là tụi nó đi hoang mạc Tây Bắc, còn định đi núi tuyết ở Bắc Nguyên nữa. Thế thì nguy hiểm lắm… hình như do chuyến bay bị hủy, nên giữa đường tụi nó đến Dân Khánh. Sau khi… sau khi đến Dân Khánh thì… Tôi cũng không ngờ chuyện lại như vậy. Vốn dĩ đang chơi vui vẻ mà. Tại sao lúc ở Dân Khánh cả hai đứa nó đều…”

“Sau khi họ đến Dân Khánh, có liên lạc với bà không?”

“Chỉ gửi mỗi một tin nhắn, nói là đến Dân Khánh rồi. Tôi cứ ngỡ nó đã thông suốt, sẽ đi kiếm việc làm, không thì thi thạc sĩ. Bên Dân Khánh nhiều cơ hội hơn, thành phố lớn mà… Tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng nó cứ chê phiền, nên không dám giục nữa… Sau đó… sau đó tôi nhận được điện thoại, là cảnh sát ở Dân Khánh gọi đến. Họ nói… nó đã nhảy lầu… Tôi và cha mẹ thằng mập cùng chạy qua đó. Thằng mập thì ngã thế nào đó mà trẹo cả cổ… có lẽ vì chuyện này, mà Phi Phi… nó đã… Tôi không ngờ nó lại ngốc đến thế… hu… hu … hu…”

“Bà Nhậm, cậu Thời có để lại di vật hay lời nhắn gì không?”

“Tôi không biết. Đồ của nó đều để ở đây. Tôi cũng chưa kịp thu dọn nữa. Tôi không dám… không dám nhìn… Cái thằng con ngốc nghếch đó…”

“Chúng tôi có thể xem một chút không ạ?”

“Ừ, được, đồ đạc đều ở đây. Tôi… tôi không biết có nên đem về không. Nó chết rồi, thi thể thì không tiện đem về, tôi đã xin rất nhiều nơi, nhờ vả nhiều người, nhưng không ai chịu giúp đưa về, đành thiêu ở bên này luôn. Tôi… hu hu… hu hu…”

“Mong bà bớt đau lòng.”



“Bà Nhậm, chúng tôi có thể xem máy tính bảng của cậu Thời không?”

“Được, các cậu… các cậu cứ tùy ý đi. Tôi cũng không rành mấy thứ này. Nó thì thích mấy cái đó lắm. Đã đổi mấy cái rồi, toàn đòi đồ mới ra, còn bảo đồ cũ không tốt… Tôi cũng không biết nó đổi nhiều như thế thì có ích gì… Nó cũng đâu có học cái ngành đó đâu…”



“Bà Nhậm, chúng tôi có thể đem máy tính bảng này về kiểm tra một chút được không?”

“Sao cơ? Nó… có phải nó đã làm chuyện gì xấu không? Tôi thật sự không biết thường ngày nó đã làm gì. Nó là một đứa trẻ tốt, chỉ có cái là ham chơi thôi. Trên mạng có rất nhiều thứ …”

“Bà đừng khẩn trương. Chỉ là có một số nội dung, chúng tôi cần kiểm tra một chút. Bà cứ yên tâm, xong việc chúng tôi sẽ hoàn trả nguyên vẹn cho bà.”

“Ừ, được, được rồi…”

Ngày 16 tháng 8 năm 2010, lấy file video từ máy tính bảng của Thời Phi. File video 05820100816.avi.

Hình ảnh đầu tiên của video là khuôn mặt của một cậu thanh niên.

Góc máy được điều chỉnh một chút, nhắm chuẩn khuôn mặt của cậu thanh niên đó, gần như không còn thấy bối cảnh sau lưng cậu ta.

Cậu thanh niên có diện mạo đoan chính, dưới cằm có vài cục mụn, tóc trên trán so le bung xõa, dưới mắt có vầng thâm.

Cậu ta khịt khịt mũi, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú ống kính, tằng hắng lấy giọng, nói: “Tôi tên Thời Phi. Chuyện mà tôi sắp nói đây, cực kì quan trọng. Có lẽ rất khó tin, nhưng mọi người hãy tin tôi, đây là sự thật, tôi không hề nói dối đâu.”

Nói đến đây, cậu tả có vẻ khá hào hứng, đôi mắt quầng thâm thiếu ngủ hình như cũng bừng sáng lên.

“Trạng thái đó của Nguyên Lăng xuất hiện lần đầu tiên cách đây đã một tuần. Và cũng ngay tối hôm qua, cậu ấy lại xuất hiện trạng thái đó lần nữa!”

“Mới sáng sớm, cậu làm cái trò gì vậy hả?”

Một giọng nói của ai đó chen vào, hình như là vừa ngủ dậy, nghe rất khàn, đồng thời kèm theo sự cáu bẳn.

Cậu thanh niên đang ngồi trước ống kính nghiêng mình qua, để lộ ra chiếc giường hai tầng sau lưng.

Tầng một có một người đang nằm, đang kéo lấm chăn trùm lên đầu mình.

Căn phòng này hình như là một gian phòng trong kí túc xá: hai tầng trên dưới đều có trụ mắc màn, màn ngủ, đèn đầu giường kẹp trên khung sắt, mền nệm gối đơn giản, trên tường còn dán hình các cô gái đẹp trong tạp chí.

“Nguyên Lăng, tớ chuẩn bị quay video. Chúng ta đăng chuyện cậu gặp ma lên mạng đi! Đảm bảo sẽ cực kì hot!”

“Tớ không có gặp ma, chỉ là mắt tớ có vấn đề thôi. Chẳng phải đã đến bệnh viện kiểm tra rồi sao? Mắt bị suy nhược mà.” Tiếng nói trầm đục từ dưới tấm chăn vang ra.

“Mắt bị suy nhược sao lại thấy thứ gì đó xám xám chứ? Cậu chắc chắn đã gặp ma! Mắt âm dương đó nha, ngầu vãi! Hơn nữa cậu chẳng phải đã nói, sau khi tham quan hoàng cung trở ra, cậu mới nhìn thấy mà! Những chỗ đó ma nhiều lắm! Cậu chắc chắn đã bị ma nhắm đến rồi!” Thời Phi huyên thuyên, huơ chân múa tay.

“Chẳng phải cậu cũng đi vào xem sao? Cái nơi đó cũng chỉ là một gian nhà trống thôi. Đâu có phi tần nào treo cổ ở đó đâu.” Tấm chăn động đậy một lát, một cái đầu tóc lồm xồm thò ra: “Dẹp đi ông tướng, đừng có phá giấc ngủ của người ta.”

“Đây chính là đương sự trong sự kiện gặp ma của chúng tôi, Nguyên Lăng. Mời giới thiệu về mình chút nào.”

Ống kính đột nhiên bị nhấc lên, lắc lư một hồi, đến gần cậu thanh niên đang nằm trên giường.

Cậu thanh niên đó đờ đẫn vẫy tay: “Hi! Tôi tên là Nguyên Lăng. Còn đây là cái thằng cố chấp não phẳng. Bây giờ tôi đã cảm thấy thật hối hận khi đi du lịch cùng nó. Hôm trước ở hoàng cung, đã bị bảo vệ tóm nhốt trong phòng kín, bây giờ vẫn còn muốn quay mấy cái video tầm xàm.”

Ống kình di chuyển qua một nửa khuôn mặt của Thời Phi.

“Tất cả là do cậu chạy chậm mới bị bảo vệ bắt đấy.” Cậu ta nói.