Giọng của bà cụ cũng lập tức vang lên, liên tục hỏi vọng vào: “Sao thế? Bên trong có chuyện gì à?”
Ống kính đã di chuyển vào trong nhà, quay được người đàn ông đang không ngừng lùi lại.
Ông ta hoảng loạn nhìn ống kính, chỉ tay vào trong phòng ngủ, lắp bắp mãi vẫn không thành lời.
Theo tiếng bước chân, ống kính đã di chuyển đến cửa phòng ngủ.
Hiện ra trước tiên trên màn hình là kết cấu của một căn phòng ngủ đơn giản. Đồ đạc linh tinh trong phòng rất nhiều, còn đồ gia dụng lớn lại ít.
Giường, tủ, bàn ghế…
Chiếc ghế trước bàn đọc sách bị đẩy ra một cách bất thường, giống như có người vừa mới đứng dậy đẩy nó ra để bước đi.
Ống kính di chuyển xuống bên dưới.
Trên bàn, nguồn điện của lap top vẫn đang mở, nhưng màn hình lại tắt. Cạnh lap top là một chiếc đèn bàn, đế đèn rất lớn, cần đèn cũng rất dài, bên trên đang treo một sợi bùa hộ thân, túi bùa đã cháy mất một nửa góc.
Lúc này, nửa phần dưới của màn hình đã quay được một phần của thân người.
Ống kính khẽ điều chỉnh, nhắm thẳng vào người đang nằm trên sàn nhà.
Một cô gái nằm trên sàn nhà, đầu hướng về phía ống kính, không chỉ có đầu, mà khuôn mặt cũng vậy, hai mắt trợn ngược, vô hồn nhìn lên phía trên.
Trên khuôn mắt vẫn còn lưu lại vết nước mắt đã khô, những nếp nhăn trên ấy khiến thi thể càng thêm thảm thiết và đáng sợ.
“Chết người! Chết người rồi!” Người đang ông hét toáng lên.
Bà cụ cũng lớn giọng, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Ống kính đã rời khỏi thi thể, di chuyển về phía chiếc ghế đã bị dịch chuyển và không gian đằng sau chiếc ghế.
Ở đó trống hoắc, chẳng có gì cả.
Nhưng nếu có mắt âm dương, thì hẳn sẽ nhìn thấy âm khí nhàn nhạt quanh đó.
Ống kính quay trở lại thi thể, đưa gần đến, phóng to.
Quanh vùng mắt của cô gái có vết tích màu xám nhạt, trên cổ của cô ta cũng có một vết hằn.
Những vết tích này vô cùng mờ, hệt như âm khí còn lưu lại trong gian phòng.
“Con ma này không nán lại đây lâu.” Diệp Thanh lên tiếng.
Ống kính dừng lại, quay ngược 180 độ.
Thanh trình chiếu video đã chạy đến điểm cuối cùng.
Ngày 9 tháng 8 năm 2010, rà soát lại quan hệ xã hội của Lâm Huy. Xác nhận có ba người bạn thời tiểu học của Lâm Huy đã lần lượt tử vong trong vòng nửa năm, gồm có: Thời Phi, Nguyên Lăng và Trang Vĩ Vĩ. Kèm: hồ sơ vụ án của cả ba người.
Ngày 10 tháng 8 năm 2010, phỏng vấn cha của Trang Vĩ Vĩ là Trang Hào. File ghi âm 05820100810.wav.
“Xin chào ông Trang.”
“Ừ… Các cậu nói muốn phỏng vấn chuyện của Vĩ Vĩ à? Nó… chuyện của nó có gì đáng để phỏng vấn chứ? Tuy nó là con gái của tôi, nhưng… nhưng nó thật sự không hề làm chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là một cô gái, một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp thôi… Hức…”
“Xin ông nén bi thương. Là thế này, chúng tôi đã tra được thông tin bệnh sử của cô Trang. Trong vòng mấy tháng trước khi cô Trang xảy ra chuyện, đã đến rất nhiều bệnh viện để khám mắt.”
“Ừ, đúng vậy. Thời gian đó mắt nó có vấn đè, nói mình cứ hay thấy một đám mờ mờ, còn nói có lúc trước mắt đột nhiên tối sầm lại, chẳng thấy gì cả.”
“Kết quả khám của bệnh viện thế nào ạ?”
“Không sao cả. Bệnh viện thông báo chẳng có gì cả. Thị lực của con bé từ nhỏ đã rất tốt, chưa bao giờ đeo kính. Mà mắt tôi với mẹ nó cũng tốt lắm. Mắt nó đột nhiên có vấn đề, khiến chúng tôi rất lo, đưa nó đi rất nhiều nơi để kiểm tra, những bệnh viện lớn của Dân Khánh đều đến cả rồi, phòng khám tư của các chuyên gia cũng đến. Khoảng thời gian đó, tôi còn định đưa nó lên thủ đô khám thử. Trên đó có một bệnh viện chuyên về bộ phận trên mặt, có chuyên gia… Hức… không ngờ trước đó nó đã…”
“Nghe nói cô Trang mất do tai nạn giao thông. Cô ấy đã đứng bất động giữa đường, nên mới bị xe tông phải.”
“Đúng… các cậu cảm thấy… Chúng tôi cũng có nghĩ đến. Có lẽ lúc đó mắt nó đột nhiên không thấy gì cả. Bất chợt không thấy gì, nên nó mới đứng bất động ở chỗ đó… Chúng tôi có mời bên pháp y đến kiểm tra, mắt không sao, thần kinh cũng không sao. Bên pháp y không thể giải thích rõ được. Cũng hệt như các bác sĩ chẩn đoán, không biết rốt cuộc là nó bị gì. Mắt nó đang tốt như thế, sao lại không nhìn thấy gì…”
“Cô ấy có nói với ông chuyện gì đặc biệt không? Thân thể cô ấy còn có chỗ nào không thoải mái không? Trước lúc gặp phải những vấn đề này, và sau đó nữa, có xảy ra chuyện gì khác thường không?”
“Cô muốn hỏi gì cơ?”
“Nguyên nhân sinh ra bệnh tật thì rất đa dạng. Khả năng là thân thể tự nhiên phát sinh bệnh biến, bên trong mảng này còn chia ra nhiều tình huống. Ngoài ra còn có yếu tố ảnh hưởng của môi trường sống, ví dụ như phòng ốc ô nhiễm, ánh sáng quá chói… Cô ấy có từng nói đến, có hiện tượng gì đó khiến mình khó chịu không?”
“À… không có. Nó chưa hề nói mấy chuyện này. Giai đoạn đó, một nửa thời gian nó đến trường để chuẩn bị thi thạc sĩ, nửa thời gian còn lại đều ở nhà. Tôi và mẹ nó không sao, bạn nó ở trong trường cũng vậy. Nó chỉ có hơi… hơi bồn chồn không yên thôi. Cũng có lúc đang ăn cơm, nó ngồi ngớ ra. Tôi biết nó rất sợ mắt mình có vấn đề, nên hai vợ chồng tôi cứ an ủi nó suốt. Có điều tìm không ra nguyên nhân nên chúng tôi cũng đành bó tay. Lúc đó chúng tôi định tạm gác hết những việc khác qua một bên, lo tìm hiểu rõ ràng vấn đề mắt nó trước đã… Mà thực ra lúc ấy tình trạng của nó không nặng lắm. Chỉ là thi thoảng, mắt không nhìn thấy gì một lát. Nên chúng tôi cũng không vội… Nếu biết sớm sẽ như vậy thì…”
“Thì ra là vậy… Ông Trang, ông có ấn tượng gì về thời tiểu học của cô Trang không?”
“Là sao?”
“Ông còn nhớ được chuyện gì thời tiểu học của cô ấy không? Theo chúng tôi được biết, cô Trang không phải học tiểu học ở Dân Khánh.”
“Ừ, chúng tôi không phải người gốc Dân Khánh. Nó học đến cấp hai, vào năm lớp 8, tôi mới chuyển công tác đến Dân Khánh, đưa hai mẹ con nó về đây luôn. Chuyện này, có liên quan đến chuyện của nó sao?”
“Thực ra, chúng tôi đã điều tra được, trong số những bạn học thời tiểu học của cô Trang, có một người cũng xuất hiện bệnh trạng tương đồng với cô ấy, cũng là mắt có vấn đề.”
“Cái gì?!”
“Xin ông hãy bình tĩnh. Cô ấy đang học đại học ở Dân Khánh này, mắt cũng có vấn đề, đã đi khám chữa rất nhiều nhưng chẳng có kết quả gì, cho nên mới liên hệ đến tòa báo của chúng tôi để phản ánh sự việc. Qua điều tra, chúng tôi đã phát hiện cô ấy có quan hệ với cô Trang, đồng thời cũng phát hiện cô Trang có bệnh sử tương tự… Mong ông cố gắng nhớ lại tình trạng của cô Trang lúc còn học tiểu học được không?”
“Tiểu học… Nó học ở một trường tiểu học đối diện nhà. Tên là… là trường tiểu học Mẫu Đơn, hay là trường tiểu học trên đường Mẫu Đơn gì đó… nhất thời tôi không nhớ rõ.”
“Đúng vậy, là trường tiểu học trên đường Mẫu Đơn.”
“Thành phố bên đó chỉ là thành phố cấp 3, không có nhà máy, cũng chẳng có mấy thứ lộn xộn, chắc là không bị ô nhiễm gì đâu. Phòng học trong trường cũng đã cũ, rất nhiều năm rồi, nhưng cũng không có mùi gì.”
“Thế những người bạn cùng lớp thì sao ạ? Ông có ấn tượng gì về những người bạn ấy không?”
“Bạn học hả? Bạn bè đều là một đám trẻ con sống xung quanh bên ấy, cha mẹ chúng hầu hết đều đi làm ở địa phương… Chỗ đó không có nhà máy, cũng không có ai làm những công việc độc hại cả. Tôi chưa hề nghe thấy có người làm những ngành nghề có độ nguy hiểm cao.”
“Bên ngoài trường học, cũng không có trường hợp nào đặc biệt sao? Ví dụ như cửa hàng, hay đại lý gần trường chẳng hạn.”
“Hả? Mấy cái đó chỉ bán chút thức ăn, đồ chơi cho trẻ con thôi.. Tôi nhớ không có gì đặc biệt cả.”
“Được rồi. Nếu ông còn nhớ ra chuyện gì, xin ông hãy liên lạc với chúng tôi.”
“Tôi… có thể nói chuyện với cô gái đó không?”
“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin cho ông được. Nhưng chuyện này, chúng tôi sẽ chuyển lời giúp ông.”
“Ừ, cám ơn các cậu.”