Chuyện này tôi chưa từng nói với ai.
Bởi vì cái tôi nhìn thấy là thời thơ ấu của Diệp Thanh, hơn nữa còn bị anh ta tức giận đuổi ra, hiển nhiên sẽ cho rằng Diệp Thanh không muốn bị người khác biết cái quá khứ ấy.
Điều này cũng chẳng có gì lạ.
Giai đoạn đó, mẹ của Diệp Thanh vẫn còn sống, hoàn cảnh sống của Diệp Thanh và người thân chắc chưa đến mức bị người khác ghét bỏ và sợ hãi, anh ta vẫn có thể vui đùa cùng chúng bạn.
Sự biến mất của người bạn kia có lẽ là điểm khởi đầu cho tất cả. Sau đó, từng người thân một của Diệp Thanh qua đời, cuộc sống của anh ta đã trở nên rối rắm, quẫn bách và thê thảm.
Nam Cung Diệu đến tuổi trưởng thành mới chủ động rời bỏ gia đình. Còn Diệp Thanh thì lại bị mất hết tất cả người thân, còn người ngoài thì ruồng rẫy. Tình cảnh của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Tuy cả hai đều không muốn nhắc lại quá khứ của bản thân, nhưng khi gặp phải những chuyện có liên quan đến quá khứ, Nam Cung Diệu vẫn chịu chia sẻ với người khác, còn Diệp Thanh thì hoàn toàn ngược lại.
Hơn nữa, hiện tại Diệp Thanh đã biến thành ma.
Tôi nhận thấy, thực ra Diệp Thanh đã có biểu hiện giám sát năng lực của tôi từ lâu rồi.
Và anh ta đã có cơ hội để được tôi cứu ra từ sớm.
Đích xác là anh ta đã chủ động bỏ đi cái cơ hội ấy.
Sự buông bỏ đó, là do đánh mất tự chủ, hay là một lựa chọn có tính toán?
Tôi không biết.
Tôi cũng đang do dự, không biết có nên kể chuyện này cho nhóm của Ngô Linh nghe không.
Mà chuyện này, dẫu sao cũng có liên quan đến đời tư của Diệp Thanh.
Nhóm Ngô Linh biết bao nhiêu về mảng này, tôi cũng chưa rõ.
Cổ Mạch vẫn còn giận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bất kể là Diệp Thanh chủ động hay bị động mà chọn như thế, thì bây giờ anh ta cũng đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thậm chí chẳng có đường lùi, mà con đường phía trước thì lại phủ đầy sương mù cực độc. Có thể sống trong hoàn cảnh này hay không, thì so với cách nói dựa vào thực lực, không bằng cách nói cứ để xem số mệnh thế nào.
Cái thứ mới đó đã bị Ông Trời sờ gáy một lần, tuy bản thân nó đã trốn thoát, nhưng cái giá là phải rời bỏ thành phố Dân Khánh vốn đã kinh doanh nhiều năm.
Trong này, có một chút công lao của nhóm người Thanh Diệp và cả tôi nữa.
Chúng tôi sẽ không đối phó với Diệp Thanh, nhưng ai biết tình hình sẽ tiếp tục tiến triển và biến thành thế nào?
Cổ Mạch nổi giận cũng chẳng có gì lạ.
Còn Ngô Linh, dù không xem trọng cách làm này của Diệp Thanh, nhưng lại rơi vào thế chuyện đã rồi.
“Anh ấy chắc có tính toán của riêng mình. Cũng có lẽ… mọi thứ đã quá muộn.” Ngô Linh cất lời, sắc mặt hơi u ám, “Mũi tên bắn đi không bao giờ quay lại được. Cái lúc mà chúng ta chết hoặc biết mất, chỉ còn lại mình anh ấy, thì biện pháp mà anh ấy có thể nghĩ ra, e là chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình để thay đổi tất cả.”
Tôi nhìn sang Ngô Linh: “Diệp Thanh không hề nhắc đến tôi ư?”
Diệp Thanh đã gặp tôi khi còn nhỏ, mà khi tôi tiếp xúc với người của Thanh Diệp trong cảnh mộng, Diệp Thanh đều nhận ra được, bất luận là cái “quá khứ” của quá khứ, hay “quá khứ” của hiện tại, có lẽ Diệp Thanh đều biết sự tồn tại của tôi.
Bản thân Diệp Thanh cũng đã từng nói, biện pháp duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra, chính là tìm cho được tôi mà thôi.
Ngô Linh lắc đầu lại gật đầu: “Anh ấy không nhắc đến, nhưng qua biểu hiện… chắc anh ấy đã nghĩ đến cậu, nhưng lại không biết làm thế nào để tìm được cậu, cũng không thể xác định được tình hình lúc ấy của cậu. Tình huống cậu gặp anh ấy cũng khá đặc biệt. Trước lúc cậu trưởng thành và trước lúc tình hình bị ác hóa đến mức không còn cách nào khác, anh ấy sẽ không tiếp xúc nhiều với cậu. Có lẽ, cũng vì tìm được cậu, và sử dụng tối đa sức mạnh của cậu nên mới trở thành như vậy.”
Tôi rơi vào trầm tư.
Ngô Linh nói không sai.
Trong mấy lần cảnh mộng, tôi chẳng có cơ hội để giới thiệu về mình với Diệp Thanh, hiểu biết của anh ta về tôi rất giới hạn.
Trong biển người mênh mông, để tìm được một người không rõ danh tính, thậm chí là chẳng biết mặt, thì hoàn toàn không phải chuyện dễ.
Nếu dùng phương pháp thông thường, chắc chắn không thể nào làm được.
Mà sử dụng sức mạnh quái dị, có thể Diệp Thanh cũng sẽ thiếu mất vật trung gian để thi triển pháp thuật.
Cả bốn người chúng tôi đều rơi vào trầm tư.
Nam Cung Diệu chợt lên tiếng: “Cũng không hẳn là hoàn toàn vô vọng. Vốn dĩ chúng ta cũng đang tóm lấy cơ hội khó lắm mới có được. Không làm thì sẽ chết ngay tức khắc, còn nếu thử một lần, thì chí ít vẫn có hy vọng sống sót.”
Cổ Mạch hừ mấy tiếng, không tỏ rõ thái độ.
Lúc anh ta tiếp xúc với các sự kiện quái dị, bản thân đã trên ba mươi tuổi rồi, sống yên bình cả nửa đời người, không bệnh không đau, cũng chưa hề trải qua cảnh gia đình tan nát, người thân bỏ mạng, cách nghĩ hiển nhiên cũng có điểm khác với những người còn lại của Thanh Diệp.
Được tiếp tục sống đã là hời lắm rồi, người bình thường cũng sẽ không nỗ lực để tính chuyện của trăm năm làm gì.
Chúng tôi ăn hết số thức ăn đã hơi nguội, rồi tôi chuẩn bị ra về.
Ngô Linh nhắc nhở tôi: “Tình trạng của Diệp Thanh khá đặc biệt. Cậu phải cẩn thận.”
Tôi sững sờ.
“Chúng tôi không rành về thứ mới. Hình thái hiện tại của Diệp Thanh vẫn là hồn ma, hoặc là hình thái hồn ma vẫn chiếm đại bộ phận. Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì rất dễ xử lý. Còn ngược lại, anh ấy sẽ làm gì, chúng tôi cũng không dám đảm bảo.” Ngô Linh chân thành nói.
Tôi giật nảy người: “Ý cô là anh ta có thể…”
“Khát vọng ban đầu của anh ấy sẽ không biến đổi. Chỉ có điều, anh ấy đã gặp phải chuyện gì, Ông Trời đã làm gì, anh ấy có khống chế được năng lực của chính mình không, tôi không thể xác định được. Hiện tại, ngay cả năng lực của anh ấy đã có thay đổi so với ban đầu hay không, tôi cũng chưa rõ.” Ngô Linh nói, “Cậu cũng chẳng phải là một đứa trẻ để cho người ta mặc tình sắp đặt. Cách nghĩ của cậu và anh ấy có thể sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Đến lúc đó, anh ấy sẽ làm gì ai mà biết được. Nên cách tốt nhất là đừng kích động anh ấy. Điều mà anh ấy mong muốn, chính là một thế giới không còn sự kiện quái dị, cái mục đích sau cùng này chắc cậu cũng muốn đạt tới chứ?”
Tôi gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.
Trước đây tôi cũng có có cách nghĩ như thế.
Mọi người cùng chung mục đích, bắt tay nhau thực hiện thì có gì không tốt đâu.
Chỉ có điều, trong quá trình hợp tác, người giữ vai trò chủ đạo luôn luôn là Diệp Thanh.
Vốn dĩ tôi có lo sợ, Diệp Thanh sẽ gạt tôi ra nếu có gì đó không hợp lòng.
Còn bây giờ, điều tôi lo lắng có lẽ là, sau khi chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn, Diệp Thanh sẽ dùng biện pháp khác để khống chế năng lực của tôi.
Mà như thế, biết đâu còn an toàn hơn.
Thực lòng, tôi chẳng mặn mà gì với chuyện giải cứu thế giới.
Nếu chẳng phải xui xẻo mà có được cái năng lực bá đạo như vậy, thì tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Diệp Thanh có thể tước đoạt năng lực của tôi, mà không làm hại đến tôi… không, chỉ cần đừng khiến tôi chỉ còn con đường chết, tôi sẽ không phàn nàn gì khi anh ta tước lấy năng lực đó, đi làm anh hùng giải cứu thế giới.
Và anh ta cũng tuyệt đối xứng đáng với vai trò đó hơn tôi.
Tôi chào Ngô Linh, đón xe buýt về nhà, nhưng giữa đường lại xuống xe.
Tôi đi đến thôn Sáu Công Nông, vào tòa nhà số 6 một chuyến.
Chậm rãi bước lên tầng 6, cảm nhận xung quanh đang biến hóa nhanh chóng, tôi nhận ra mình đã thật sự quen với những chuyện này.
Dùng chìa khóa mở cửa, cảm nhận âm khí từ bên trong phòng nghiên cứu bay ra, tôi thế nhưng lại cảm thấy tinh thần được thả lỏng.
Không có tiếng chuông gió, không có không khí đáng sợ ấy.
Cuối dãy hành lang rất yên tĩnh, bên trong cũng rất yên tĩnh.
Tôi cứ ngỡ trong này không có ai, Diệp Thanh thì chẳng biết giờ đang ở đâu, sau khi gọi thử tên anh ta một lần theo thói quen, tôi liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau khi quay người lại, tôi chợt nghe thấy có tiếng động khe khẽ.
Tôi quay lại, nhìn vào bên trong phòng nghiên cứu.
Những vết tích do bị tàn phá lần trước vẫn còn, không biết âm thanh khi nãy có phải là do các viên đá vỡ của tòa nhà rớt xuống gây ra hay không.
Tôi chau mày, vẫn đi vào bên trong.
Trời đã sập tối, sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra một vài thứ.
Nhưng khi đi vào hành lang, do không có cửa sổ, nên chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi buộc phải lấy điện thoại, bật đèn pin lên, đồng thời thầm nghĩ, có khi nào chưa cần đến lúc giải tỏa, thì tầng lầu đã bị sập hay không?