Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1008: Trả thù (2)




Tình hình đã trở nên vô cùng tồi tệ.

Tôi nhìn thấy không chỉ có một con ma xuất hiện quanh căn biệt thự.

Không chỉ bên ngoài, mà cả bên trong căn biệt thự cũng đã có âm khí bay ra. Ngay sau đó là tiếng gào thét kêu cứu vang lên.

Tôi nhìn sang gã hòa thượng.

Ông ta đứng im, vẻ mặt vẫn tựa như một vị Bồ Tát, nhưng lại phảng phất của một kẻ bàng quang đứng từ trên cao nhìn xuống.

Tôi cảm thấy ớn lạnh.

Như thế thì khác hẳn người của Thanh Diệp.

Gã hòa thượng này quyết định phó mặc cho những con ma đó báo thù.

Nhưng mà… tại sao phải làm thế chứ?

Ông ta vốn dĩ hình như không có ý ra tay… Mà trong tình huống ban đầu, đầu tượng Phật Thanh Trà Trang bị trộm, lại chẳng hề xuất hiện chuyện ma quỷ đến quấy phá và nhiều người mất mạng.

Tôi không biết sự biến đổi này là tốt hay xấu.

Mọi chuyện đã diễn biến nằm ngoài dự liệu của tôi, và cũng nằm ngoài tầm khống chế của tôi rồi.

Con ma đang đứng chắn trước cổng chính đã từng bước tiến vào, nhắm thẳng đến ông già.

Ông già hãi hùng gào thét: “Không phải tôi, là ý của Thiệu Quân Anh! Là Thiệu Quân Anh muốn cướp đồi trà, tôi đâu còn cách nào chứ! Không phải tôi! Không phải tôi đâu! Ông đi tìm Thiệu Quân Anh, đi tìm Thiệu Quân Anh đi!”

Hai đứa cháu đang đỡ ông già đã buông tay, mạnh ai nấy chạy.

Ông già ngồi bệt trên đất, hai mắt nhìn trừng trừng con ma đang đứng trước mắt mình, đang thò tay về phía ông ta.

Máu mà con ma đó ho ra rớt trên đầu, trên mặt ông già. Tay con ma đã bám chặt vào cổ ông ta, từ từ siết chặt.

Sắc mặt ông ta từ trắng bệch chuyển qua xanh xám, rồi trở nên tím đen.

Ông ta dùng sức vùng vẫy.

Lúc này mà gã hòa thượng vẫn còn tâm trạng để kể chuyện cho tôi nghe, vẫn cái giọng điệu tường thuật điềm tĩnh: “Người đàn ông này chắc là Vương Lập Ngôn, vốn dĩ là một tổ trưởng của hiệu trà Đồng Nhân, quản lý một nhóm mười mấy nông dân. Trước trận ẩu đả của hai cửa hiệu trà, Dương Hữu Sinh và Thiệu Quân Anh là người quản lý trai tráng của hai nhà, chắc đã từng tụ tập tay chân, hoạch định kế hoạch. Để có thể kích động nông dân của hai phe đánh nhau, còn đánh đến mức không can ngăn đươc, có lẽ họ đã từng hứa hẹn với những nông dân dưới mình, rằng sau trận đánh, sẽ cho họ được hưởng nhiều phúc lợi. Những người thiệt mạng trong vụ ẩu đã, thân thuộc của họ lẽ ra cũng phải được nhận tiền bồi thường và bổ khuyết.”

Những lời này, trong cái cảnh tượng hỗn loạn này, chỉ mỗi mình tôi nghe thấy.

“Có điều, lúc đó đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Đó chính là có một người trong nhà họ Dương bỏ mạng trong trận ẩu đả. Nhà họ Dương đã trả thù nhà họ Thiệu, Thiệu Tú bị hủy dung rồi tự vẫn. Trong thời gian đó, hai nhà này chắc chắn đã sinh lòng oán hận và căm ghét đám nông dân. Còn đám nông dân, lúc đó chắc cũng không chịu để yên như thế. Nhưng cả chuyện này, lại tựa hồ đã bị lãng quên, cả cái chết của Thiệu Tú cũng chẳng mấy ai nhớ đến.”

Gã hòa thượng nói đến đây, vẻ mặt bỗng lộ ra biểu tình giận dữ như tượng Kim Cương: “Cảm xúc của họ bị trấn áp. Không có thù hận, không còn ý niệm muốn báo thù. Bằng thái độ khoan dung đến kì lạ, đã hòa giải thành công, rồi dần dà tiếp tục cuộc sống.”

Tôi nhận ra, đây có lẽ là do các hòa thượng trong tượng Phật đã ra tay.

Có lẽ họ đã dùng sức mạnh của mình, trấn áp chuyện này xuống.

Nhưng sức mạnh của họ không phải tuyệt đối, chẳng thể tẩy não được lâu dài, không thể sánh bằng sự khống chế con người của cái thứ mới kia. Cho nên mới có trận ẩu đả đó, mới có đám cháy ở nhà họ Thiệu và cái chết do tự vẫn của Thiệu Tú.

Vừa nghĩ đến Thiệu Tú, tôi chợt cảm thấy một luồng khí lạnh sượt qua thân mình.

Thiệu Tú đi ngang qua tôi, từ trong đám tóc ướt nhẻm, tôi trông thấy những vết thương màu đen. Vết thương ấy lại giống như đã bị nước làm cho thối rữa, nhìn vào cực kì kinh khủng.

Ánh mắt của Thiệu Tú hoàn toàn mất đi màu sắc, cứ thế mà đi qua, để lại sau lưng một vệt nước dài.

Đám người nhà họ Dương đang định tháo chạy, trong cơn hoảng sợ, lại đâm đầu nhào đúng về phía Thiệu Tú.

Thiệu Tú khẽ ngẩng đầu lên, người kia lập tức la hét kinh hoàng, chân tự vấp lấy chân, té nhào ra đất.

Thiệu Tú cúi mắt xuống nhìn ông ta.

Người đàn ông đó hét thảm thiết, tay ôm lấy mặt lăn lộn trên đất.

Bằng khuôn mặt vô cảm, Thiệu Tú cứ đứng nhìn như thế một lát, rồi ánh mắt di chuyển đến lưng của một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó đột nhiên giống như vừa va phải vật gì, đầu dội ngược ra sau, cả ngưởi ngã ngửa, máu tuôn ra xối xả trên trán.

Người thứ ba bị tấn công là đứa bé đang được mẹ mình ôm trước ngực. Vốn dĩ nó đã sợ đến mức không khóc to được nữa, bấy giờ tiếng khóc bỗng nhiên im bặt, tay chân đứa nhỏ quơ quào loạn xạ, nước từ trong miệng trào ra. Mẹ đứa bé chỉ biết hét lên một tiếng, rồi đột nhiên khụy xuống đất, đôi tay từ từ mất hết sức lực buông đứa bé ra, toàn thân run rẩy.

Không biết từ bao giờ đã có nước xuất hiện trên người hai mẹ con. Lại không biết từ đâu xuất hiện dịch nhầy thấm ướt toàn thân họ, còn bên dưới thân thể họ lại hình thành một vũng nước nhỏ.

Trên thân người đàn ông đang lăn lộn trên đất lan ra mùi cháy khét, trên khuôn mặt cũng xuất hiện những vết bỏng.

Hơi thở của người phụ nữ bị vỡ đầu đã trở nên thoi thóp, máu không ngừng chảy ra.

Còn hai mẹ con kia thì cũng đang dần dần mất đi sức sống.

Nếu đây là để báo thù hành vi tàn ác của những người trưởng thành nhà họ Dương, vì năm xưa họ đã phóng hỏa đốt nhà họ Thiệu, thế còn đứa bé thì sao?

Tôi không kìm lòng nổi nữa, vươn tay về phía Thiệu Tú. Nhưng cánh tay tôi đã bị ai đó chặn lại.

Gã hòa thượng túm lấy cổ tay tôi bằng một sức mạnh kinh người.

“Cuộc đời này chuyện gì cũng có nhân quả của nó, người ngoài chớ can dự vào.” Hòa thượng nói một câu.

“Biến mẹ ông đi!” Tôi nhịn không được chửi bậy một câu.

Trộm đầu tượng Phật để tư lợi, hấp thụ sức mạnh bên trong các pho tượng cũng vì lợi ích. Đây là nguyên nhân trực tiếp gây ra tình trạng bây giờ của Thanh Trà Trang, nói cách khác, gã hòa thượng này đã góp phần dẫn đến cái hiện trạng này.

Ông ta đã đạt được một hiệp ước ngầm gì đó với các hòa thượng trong hang núi, chuyện này tôi có thể không quan tâm. Những linh hồn bị mắc kẹt kia quay lại nhân gian, cũng có thể cho đó là chuyện đương nhiên, hoặc cũng có thể xem đây là bước ngoặc để giải quyết chuyện này.

Thế nhưng những hồn ma đó đang thỏa ý giết chóc ngay trước mắt tôi, mà theo như gã hòa thượng nói, một cuộc trả thù để rửa hận, điều này khiến tôi không thể nào đứng nhìn không làm gì được.

Dương Hữu Sinh và Vương Lập Ngôn là “ân oán cá nhân”, còn sự báo thù của Thiệu Tú thì lại có phần giới hạn. Cô ta đã mất hết lý trí, giờ chỉ muốn giết sạch người của nhà họ Dương.

Mà trong toàn bộ thành phố này, tôi còn nghe thấy vô số những tiếng động.

Cả cái thành phố này như đang bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.

Giống như gã hòa thượng đã nói trước đó, là âm thanh của cái chết.

Đó không phải là âm thanh cái chết lan tới, mà là bước chân của cái chết đang dần đến gần.

Tôi hất tay của gã hòa thượng ra, chụp lấy đôi vai của Thiệu Tú.

Chớp mắt, năng lực của tôi vẫn chưa phát động thì tôi đã nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Tú và gã hòa thượng đều biến sắc.

Thời gian của Thiệu Tú vẫn chưa bị nghịch chuyển, cô ta không hề biến thành trạng thái hồn ma vất vưởng, cũng không hề sống lại.

Hệt như một ảo ảnh bị phá tan, hồn ma của Thiệu Tú mà tôi đang tóm lấy vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ li ti, rồi nổ tung.

Tôi ngớ người ra.

Gã hòa thượng đang đưa tay đến ngăn cản tôi đột nhiên lùi lại, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt đề phòng.

Biến cố này đã nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi còn đang ngẫm nghĩ, phải chăng những hồn ma vốn bị mắc kẹt rồi bỗng dưng ùa ra này, có phải có vấn đề gì đó, thì cảm thấy cảnh tượng xung quanh chợt biến đổi.

Tôi ngồi trong một căn phòng cũ kĩ, trước mặt là một chiếc bàn, đang đặt trên đó một tờ báo. Tiêu đề lớn bên trên là “Ma ám ở Thanh Trà Trang, cư dân rầm rộ bỏ đi”, tiêu đề phụ thì lại là: “Nhiều người ở Thanh Trà Trang rất kì lạ mà bỏ mạng trong một đêm”.

Tờ báo này là loại báo nhỏ không chính thống, nội dung đăng toàn những mẩu chuyện kiểu “lá cải”, không phải những tin tức chân chính.

Ngoài tiêu đề đầu trang này ra, còn những cái khác đều có nội dung huyền hoặc như “Chuyện huyền bí chốn cung đình”, “Mười vị hoàng đế phong lưu nhất”, “Những điều bạn chưa biết về chiến tranh”…

Một cánh tay đang đặt lên bàn.

“Mình quá tự phụ rồi…”

Tôi ngớ người.

Đây giọng của gã hòa thượng.

Và cánh tay mà tôi đang thấy, cũng đang từ từ tàn hoại phân hủy, biến thành vô số những mảnh vụn li ti ngay trước mắt tôi.

Và tôi cũng đột nhiên bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng.