Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1000: Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (9)




“Ông An, ông vẫn ổn chứ?”

“Khụ khụ... Không sao... Phù... Cái lúc đó, chắc là trước khi xảy ra chiến tranh. Lúc đó tôi không ở Thanh Trà Trang mà chạy đi đến nơi khác. Tôi đi qua rất nhiều nơi, trên đường đi không bị chết đói nhưng cũng không kiếm được tiền. Khụ khụ... Sau đó thì đi theo người khác đến thủ đô. Lúc đó có rất nhiều người nước ngoài đến thủ đô. Ở cái chỗ tôi làm việc, có một vài người đi theo những người nước ngoài, đi đào mộ, trộm cắp tài sản. Bọn họ kiếm được rất nhiều tiền từ những người nước ngoài đó. Tôi... Lúc đó tôi đã nghĩ đến những thứ trong nhà... Những thứ như là giấy tờ nhà đất, gia phả, nhưng bọn họ không thèm đếm xỉa đến những thứ này. Bọn họ không thèm những thứ như là phỉ thuý, ngọc bích gì đó. Đầu tượng Phật... Bọn họ muốn lấy đầu tượng Phật... Khụ khụ...”

“Ông đã bán thông tin này cho bọn họ sao?”

“Không, không phải. Có một người làm chung với tôi đã kể chuyện này cho tôi nghe. Chúng tôi đều gọi ông ta là ông Hà. Ông ta lặn nước rất giỏi, thường xuyên giúp những tên tây đào vớt đồ quý giá dưới sông, đã được vài lần rồi. Tôi để lộ sơ hở, bị ông ta phát hiện. Ông ta lén lút đến tìm tôi, hỏi rằng có phải là tôi biết ở đâu có báu vật không, có phải trong nhà tôi đang cất giấu báu vật gì không. Ông ta có quen biết với mấy thằng tây, có thể giới thiệu mối làm ăn. Lúc đó tôi cũng nghĩ là tự đi tìm mấy tên tây kia. Nhưng ông ta lại đến tìm tôi dụ dỗ. Cứ như vậy, hai chúng tôi quyết định tự đi tìm báu vật, sau đó bán cho mấy thằng tây, như vậy thì giá... Giá sẽ cao hơn... Khụ khụ...”

“Ông dẫn ông ta đến Thanh Trà Trang sao?”

“Đúng vậy... Haiz, tôi dẫn ông ta về đây... Tôi không dám quay về nhà, chỉ dám ẩn nấp ở bên ngoài, đợi đến khi trời tối rồi dẫn ông Hà lên đồi trà... Ở kế bên đồi trà còn có một ngọn núi nhỏ. Chất lượng đất cát ở ngọn đồi đó không được tốt lắm nên không dùng để trồng trà. Ngọn đồi đó cũng khá xa, bình thường ít ai lui tới lắm. Có một con đường nhỏ đi lên núi, sau khi lên đến đỉnh núi rồi thì có nhìn thấy một cái hang động, đi vào trong cái hang đó, bên trong hang động chính là... Khụ khụ... Bên trong đã bị đào sạch hết rồi, những khối đá đều đã được tạc thành tượng Phật hết.”

“Cái đầu tượng Phật kia là do các ông lấy trộm từ trong cái hang động đó ra, đúng không?”

“Đúng... Chỉ… chỉ có cái đầu đó là... Hai chúng tôi thắp nến đi vào trong hang. Hồi nhỏ tôi có đi vào cái hang đó một lần. Lúc đó đi vào, nhìn sơ qua một lượt, bị doạ đến xanh mặt. Bên trong đó tối om, không có ánh sáng gì cả. Cầm theo cây nến đi vào trong, cũng chỉ có một tí ánh sáng như vậy thôi, ánh nến chiếu vào trên tượng Phật, trông rất rùng rợn... Tôi lúc đó là lần thứ hai đi vào, bị tiền làm mờ mắt nên cũng không cảm thấy sợ hãi gì nữa. Ông Hà cũng không hề sợ hãi. Ông ta đi vòng qua phật, cứ lẩm nhẩm mãi câu phát tài rồi, phát tài rồi... Ông ta còn kéo tay tôi lại, nói là những cái đầu tượng Phật này không được bán hết trong một lúc mà phải bán dần đi, bán cho nhiều thằng tây khác nhau, có thể bán được mấy chục năm đấy, hai chúng tôi phát tài rồi... Khụ khụ... Tôi, tôi nghe xong, tim đập loạn xạ, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy... Hai chúng tôi, bắt đầu chặt những cái đầu tượng Phật đó ra... Từng nhát... Từng nhát một... Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái thứ tiếng đó... Cái thứ tiếng động đó... Khụ khụ... Vang vọng trong hang... Nghe giống như tiếng tim đập vậy... Tôi... Khụ khụ khụ...”

“Ông An, ông nghỉ một lát trước đi.”

“Không, không cần đâu... Để tôi nói tiếp... Cái đầu tượng Phật, hai chúng tôi chặt được một cái, cái bức tượng gần cửa hang nhất. Cái nhát cuối cùng, cái nhát dao chặt đứt cái đầu tượng ra... Tôi không biết, tôi không biết có phải là... Tôi nghe thấy có tiếng động... Tôi có cảm giác là tôi không phải đang chặt tượng đá, mà là đang chém đầu một người bằng da bằng thịt. Sau cái nhát dao đó, đầu tượng Phật bị rơi xuống đất. Cả hai chúng tôi đều quên mất việc phải đưa tay ra để đón lấy nó. Có máu chảy ra, à không, là nước mưa, nước mưa rớt xuống từ ngoài cửa hang, trông giống như máu vậy... Tôi... Tôi và ông Hà đứng sững người một lúc lâu, cả hai chúng tôi đều không lên tiếng. Một lúc lâu sau, ngọn nến bị tắt, xung quanh trở nên tối om, ông Hà mới lên tiếng nói chuyện. Ông ta mò mẫm xung quanh, lượm cái đầu tượng Phật đó lên, sau đó gọi tôi cùng nhau rời khỏi hang. Tôi nhớ giọng của ông ta cũng đang run. Lúc bò lên, xém chút nữa là ông ta đã ngã nhào, đè lên người tôi. Hai chúng tôi... Khụ khụ, hai chúng tôi đi ra khỏi cái hang động đó, cảm thấy hoảng sợ. Không thèm màng đến cái gì khác nữa, chỉ lo cắm đầu cắm cổ chạy xuống núi. Tôi nhớ lúc đó trời đã tạnh mưa rồi... Lúc chúng tôi chạy ra khỏi hang động thì mưa đã tạnh rồi. Hai chúng tôi chạy xuống núi, trên đường có bị vấp té vài lần, cuối cùng cũng chạy về chỗ chúng tôi ẩn náu lúc sáng, núp ở một cái góc trong vườn trà. Lúc đó trời cũng đã tờ mờ sáng rồi, chúng tôi vốn là định chạy tiếp, nhưng không biết vì sao mà đột nhiên lại... ngủ say... Khụ khụ...”

“Sau khi ông ngủ say thì có xảy ra chuyện gì không?”

“Khụ khụ… tôi nằm mơ. Cả hai chúng tôi đều nằm mơ. Chúng tôi nằm mơ thấy hoà thượng đó, ông ta xin chúng tôi trả lại đầu cho ông ta. Tôi... Lúc đó tôi bị dọa không nhẹ, định đem cái đầu tượng Phật đó trả về chỗ cũ. Nhưng ông Hà bảo là không sao đâu, khử đi cái khí xui là được rồi. Ông ta đi theo mấy thằng tây đi đào mộ, trộm báu vật, cũng có quen biết với một vài người giỏi về chuyện này. Ông ta nói rất nhiều và nói không ngừng... Ông ta nói là một cái đầu tượng Phật này, sau khi bán ra xong thì cả hai chúng tôi có thể sống thoải mái đến cuối đời... Hai chúng tôi cầm chặt cái đầu tượng Phật đó, chạy ra khỏi Thanh Trà Trang...”

“Ông đã mang cái đầu tượng Phật đó ra khỏi Thanh Trà Trang? Vậy tại sao cái đầu tượng Phật lại quay về đây được?”

“Là do chúng tôi mang trở về đây... Chúng tôi đi ra khỏi Thanh Trà Trang, đã thử hết mọi cách theo lời ông Hà rồi, nhưng mỗi đêm vẫn nằm mơ thấy hoà thượng đó. Ông ta xin chúng tôi trả lại đầu cho ông ta. Cả hai chúng tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ được, không dám ngủ, nhưng sau đó thì lại chịu không nổi mà ngủ quên luôn. Sau đó thật sự... Khụ khụ... Thật sự chịu không nổi nữa... Tôi nói với ông Hà là không làm nữa, đem trả lại cái đầu về vị trí cũ đi... Ông Hà hút hết mấy gói thuốc, số thuốc mang theo trên người cũng đã hút hết rồi, số tiền cũng đã tiêu sạch rồi, chịu không nổi nữa rồi... Chúng tôi khởi hành quay về Thanh Trà Trang...”

“Ông không đem trả cái đầu tượng Phật về chỗ cũ sao?”

“Đúng... Đúng thế... Không trả về... Lúc chúng tôi quay về thì vừa lúc đang chiêu mộ lính... Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy trong huyện trở nên rất hỗn loạn, có rất nhiều quan lại, còn đang lục tìm gì đó... Chúng tôi không biết là đang chiêu mộ lính, cứ tưởng là hành động của chúng tôi đã bị lộ tẩy. Cái đầu tượng Phật đó không thể vứt lại bên đường, cũng không tiện đem trả về lại chỗ cũ. Đêm xuống, hai chúng tôi tìm một chỗ chôn cái đầu tượng Phật đó, sau đó dập đầu tạ tội. Chúng tôi đã hứa rồi, đợi khi mọi chuyện êm xuôi, chúng tôi sẽ đào cái đầu tượng đó lên, trả về chỗ cũ. Cũng không biết có phải là ông ta đã nghe thấy lời này của chúng tôi không, tối hôm đó chúng tôi ngủ một giấc rất ngon... Khụ khụ... Nửa tháng sau, chúng tôi ở lại bên Thanh Trà Trang, đợi mọi chuyện êm xuôi đã. Lúc đó chúng tôi mới biết là phía bắc đang xảy ra chiến tranh, bị mấy thằng tây đánh chiếm đến tận biên giới, đã có rất nhiều người thiệt mạng. Xảy ra chiến tranh… Hỗn loạn cả lên. Chiêu mộ binh lính, những người chạy nạn... Chúng tôi cũng đi theo mọi người, đi đến một nơi khác... Ông Hà... Ông Hà chết rồi... Lúc đang chạy nạn bị mọi người giẫm đạp lên mà chết... Bị giẫm đạp đến nỗi cái xác cũng bị biến dạng... Tôi không biết đây có phải báo ứng không... Khụ khụ... Tôi may mắn sống sót, chân bị què, mất hai ngón chân, lỗ tai bên này cũng bị điếc, nhưng đã may mắn sống sót. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, khó khăn lắm mới quay về Thanh Trà Trang được, thì diện mạo nơi này đã thay đổi rất nhiều... Nhiều cây trà bị chết héo, đào bỏ cây trà héo rồi trồng lại cây mới, vị trí các vườn trà cũng đã có sự thay đổi, còn có những căn nhà bị hư hại, rồi những căn nhà mới xây... Tôi... Tôi không tìm được chỗ chôn cái đầu tượng Phật nữa... Những khu vườn trà đó được canh gác nghiêm ngặt, tôi đã bị tàn phế rồi, không lẻn vào trong được... Nhiều năm trôi qua... Tôi luôn đợi, tôi cứ nghĩ rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện được cái đầu tượng Phật đó. Đến lúc ấy… đến lúc ấy thì có thể trao trả lại về chỗ cũ được rồi... Nhưng mà... Vẫn không có ai phát hiện...”