Hồ Sinh Tử

Chương 35: Phần 4: Canh bà Mạnh




“Tỉnh lại trong một thành phố xa lạ

Nơi đầu môi vẫn lưu giữ lại tên em

Người yêu ơi

Anh đã rời xa em nghìn vạn dặm

Anh cũng biết

Mùa hoa tuổi 16 chỉ nở một lần.

Nhưng anh vẫn để tâm đến sự tinh khiết của tà váy

Vẫn để tâm đến tất cả những gì được ngợi khen

Tâm trạng được vỗ về nâng niu an ủi

Để tâm đến tấm lưới ảo mộng màu vàng kim kia

Giúp anh che chắn gió mưa nơi thành phố lạ

Tình yêu thì ra là một loại rượu

Uống vào rồi thì trở thành nhung nhớ

Và trong thành phố xa lạ này

Anh đêm đêm vẫn nâng chén

Hướng về năm tháng 16 tuổi đó.”

Tập Mộ Dung - “Mùa hoa tuổi 16”

Chương 1

Ngày cuối cùng của tháng 7 năm 2011, ngày nóng nhất năm nay.

Bảy giờ sáng, mặt trời vừa ló dạng đã thiêu đốt phố phường, gốc hòe già râm ran tiếng ve inh tai nhức óc. Hà Thanh Ảnh chuẩn bị sẵn cho con trai một chiếc sơ mi mới mua bằng tiền lãi bán sách. Cô tìm được chiếc áo này từ một cửa hàng trên trang web Taobao. Trước khi ra khỏi cửa, cô không quên vuốt lại cổ áo con cho thẳng thớm, hôm qua cô còn ép thằng bé cắt bớt mái tóc vẫn để từ hồi thi vào cấp 3. Cô nhét tất cả tiền học phí, tiền ký túc xá, phí nhập học, tổng cộng 2990 tệ vào cái ví mới mua của con, cẩn thận nhìn đi ngó lại một hồi, chỉ lo giữa đường rơi mất.

Thế nhưng cô cũng không đưa Tư Vọng tới tận trường mà chỉ tiễn con đến bến tàu điện ngầm mà thôi. Từ mẫu giáo cho đến tiểu học, rồi trung học cơ sở, mỗi lần khai giảng hay nhập học, cô đều đưa con đến trường, chỉ có lần này là ngoại lệ. Nửa tháng trước, Tư Vọng nhận được giấy báo trúng tuyển của trường cấp 3 Nam Minh.

Đêm qua cô đã nhắc con rằng đường Nam Minh đang thi công công trình đường ống khí gas, các tuyến xe bus vào khu trung tâm đều thay đổi, nên cách nhanh nhất là ngồi tàu điện ngầm. Hà Thanh Ảnh gọi với theo bóng con trai đang bước xuống bến tàu: “Vọng Nhi, buổi họp phụ huynh tới nhất, định mẹ sẽ đến.”

Cậu phải đổi chuyến một lần mới đến được bến xe gần trường nhất, sau đó phải đi bộ thêm mười mấy phút nữa mới tới nơi. Cậu sắp đến muộn mất rồi. Một chiếc xe con tạt vào, tài xế hạ kính xe xuống hỏi: “Này, học sinh mới trường cấp 3 Nam Minh phải không, mười tệ, giá chung rồi nhé.”

Thì ra là xe ngoài luồng chuyên chở bất hợp pháp, nhìn bốn phía không thấy bóng dáng chiếc taxi nào khác, cậu đành ngồi vào ghế sau, đặt tay lên chiếc ví tiền trong túi.

Xe vừa bắt đầu nổ máy thì có người kéo cửa xe - một cô gái mặc chiếc váy màu trắng. Tư Vọng ngồi dịch vào bên trái một chút, nhường ghế phía phải cho cô.

“Trường cấp 3 Nam Minh.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng dễ nghe, cô còn quay sang xin lỗi Tư Vọng: “Xin lỗi em, tôi ngồi chung xe với em được không?”

Mãi không thốt ra được chữ “vâng”, bởi vì vừa nhìn rõ mặt cô gái... thì cậu nhận ra gương mặt ấy. Đó không còn là gương mặt của một thiếu nữ mà là một người phụ nữ hơn 30 tuổi. Chỉ có điều thời gian chưa hề để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt cô, mới nhìn, ai cũng sẽ lầm tưởng đây là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học. Yêu tinh trong truyền thuyết thời cổ đại chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, thực sự là trẻ mãi không già, đi ngược tạo hóa.

Âu Dương Tiểu Chi.

Cô nhận ra cậu con trai 16 tuổi ấy.

“Em là học sinh mới đến nhập học phải không?”

Cậu ngốc nghếch gật đầu.

“Đừng lề mề nữa, muộn đến nơi rồi!”

Lái xe lộ rõ vẻ sốt ruột, không đợi khách trả lời đã nhấn ga, có lẽ anh ta sợ bến tàu điện là nơi lắm thị phi, không khéo có người đến cướp mất mối làm ăn, hoặc gặp phải cảnh sát thì khốn.

“Thật ngại quá!” Tiểu Chi lịch sự chào hỏi rồi nâng cổ tay lên xem chiếc đồng hồ mặt gốm sứ: “Vẫn còn bảy phút nữa, nhất định không đựơc muộn giờ nhé!”

Rồi cô bối rối cúi đầu, đôi má vốn trắng nhợt giờ bỗng đỏ ửng, lấp lánh vài giọt mồ hôi, có lẽ là vì vừa mới chạy một mạch ra khỏi bến tàu. Cậu thiếu niên tránh ánh mắt của cô, từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt quét qua tất cả những nơi khác trên xe, trừ chỗ của cô.

Năm phút sau, chiếc xe rẽ qua một ngõ nhỏ, dừng trước cổng trường cấp 3 Nam Minh.

Tiểu Chi lấy ngay mười tệ ra tranh trả tiền trước cho tài xế, cậu lẽo đẽo xuống theo sau, nói với cô câu đầu tiên của kiếp này:

“Này, em còn phải trả chị năm tệ!”

“Không cần đâu! Cảm ơn cậu đã cho tôi đi chung xe!”

Mới vào buổi sớm mùa hạ mà đường Nam Minh đã mịt mù khói bụi của công trường đang thi công, nụ cười của cô làm tan chảy trái tim nhỏ bé của biết bao cậu nam sinh.

May mà vẫn chưa muộn, học sinh tụ tập đông đúc trước cổng trường, tất cả đều được bố mẹ đưa tới, chỉ có một mình Tư Vọng lẻ loi. Những chiếc xe riêng liên tục tấp vào vệ đường, cả gia đình đưa con đi nhập học, các biển số xe đủ loại chen chúc chật cổng trường. Trên sân vận động đặt một tấm biển lớn hướng dẫn rõ ràng học sinh mới cần phải tới phòng nào đăng ký nhập học cùng với quy trình nộp lệ phí. Tiểu Chi bước qua rặng trúc đào trồng dọc theo sân vận động, nơi những bông hoa đỏ đang nở rực rỡ đến choáng ngợp.

Cô đi thẳng tới tòa giảng đường, khi ngang qua tấm gương trong góc hành lang, cô dừng lại chỉnh trang đầu tóc và trang phục. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, dù đang giữa mùa hè cũng không ăn mặc hở hang, cô mặc váy dài che ngang gối, đi một đôi giày đế bằng.

Tiểu Chi trông thấy cậu.

Cô hơi nghiêng người, khẽ nhướn mày ngài, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra ánh mắt lạnh lùng. Cô từng gặp biết bao nam sinh theo đuổi hoặc ngắm nhìn mình, những lúc ấy cô luôn tỏ rõ thái độ khiến họ phải vừa nể sợ mà không dám tới gần.

Tư Vọng đứng yên ở hành lang trong giây lát, cho tới khi tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, thì ra là tin nhắn từ mẹ cậu, hỏi xem cậu có đến trường nhập học đúng giờ không? Cậu nhắn lại ngắn gọn: “Ổn cả mẹ ạ!” rồi xuống tầng dưới xếp hàng đăng ký nộp tiền.

Một tiếng đồng hồ sau, học sinh mới cùng các phụ huynh nườm nượp di chuyển về hướng đại sảnh để dự lễ khai giảng, Tư Vọng tụt lại rất xa phía sau dòng người. Cậu đi bộ giữa sân vận động, ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, mồ hôi thấm ướt chiếc áo sơ mi mẹ mới mua cho cậu.

Cậu nhìn về thư viện trường phía xa, năm xưa nơi đây cũng chính là miếu thờ bài vị Sơn trang Liên Nghĩa.

“Hồn hãy về đi.”