Cô ta khóc không phải vì đau lòng, mà vì cảm thấy có lỗi!
Một lúc sau, Tuyên Vân Lam mới tỉnh táo lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô ta, gượng cười an ủi: “Không sao đâu, nó mạnh mẽ như vậy, xung quanh có rất nhiều người lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diêm Thiền không nói gì mà cứ nức nở.
€ó một số chuyện cô ta không thể nói với Tuyên Vân Lam.
Như vậy chỉ khiến bà ấy càng thêm lo lắng mà thôi.
Lâm Vũ rất lợi hại, thậm chí có thể nói là người lợi hại nhất mà cô ta từng gặp.
Nhưng Lâm Vũ cũng không an toàn như Tuyên Vân Lam vẫn nghĩ. Bà ấy không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn.
Nếu một ngày nào đó Lâm Vũ thật sự lâm vào nguy hiểm, nhưng viên thuốc. đã bị cô ta dùng mất thì cô ta sẽ thấy tội lỗi và ân hận đến suốt đời.
Nhờ tác dụng của đại hoàn đan, chỉ trong vòng nửa ngày Diêm Thiền đã có thể đi lại.
Đối với người bị tổn thương tĩnh mạch nghiệm trọng mà nói, thì đây quả là kỳ tích.
Người bình thường có hơn mười ngày nửa tháng cũng đừng mong làm điều đó.
Nhưng về việc hồi phục, cũng không biết phải mất bao lâu. Sau bữa trưa, Lâm Vũ chơi cờ với Thẩm Vũ Nông. Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt dìu Diêm Thiền đi tới trước mặt Lâm
Vũ, cô ta cúi đầu áy náy: “Anh mắng em đi, hoặc đánh em cũng được! Điều này sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Con đang nói cái gì vậy!” Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, tức giận nói: “Không phải chuyện gì to tát, sao có thể nghiêm trọng như vậy được?”
Lâm Vũ liếc nhìn cô ta một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía bàn cờ, nói đùa: “Tôi không rộng lượng như cô tưởng đâu, tôi cũng có tính toán riêng của mình.”
“Đến lúc đó, có thể dẫn tôi đi lấy thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.” Lâm Vũ vừa di chuyển quân cờ vừa nói.
Hắn không có ý định đổ lỗi cho Diêm Thiền.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng có lý do gì để trách móc cô ta cả. Hơn nữa, lần này cô ta lại là mèo mù vớ được cá rán.
Sở dĩ cô ta bị tẩu hỏa nhập ma là vì sức mạnh của linh dược quá lớn.
Sức mạnh hiện tại của cô ta không thể nào tiếp nhận được của sức mạnh khổng lồ đó.
Nhưng bây giờ thì khác. Sức mạnh linh được đã bị hắn áp chế.
Chỉ cần tĩnh mạch của Diêm Thiền hồi phục, liền có thể luyện hóa được sức. mạnh đó từng chút một.
Một khi luyện hóa được nó, chắc chắn cô ta sẽ bước vào Luyện Thần Cảnh. Điều này có thể sớm hơn rất nhiều so với dự kiến trước đây. Vì vậy đại hoàn đan trân quý đó cũng không bị lãng phí.
Tuy rằng nó rất quý giá, nhưng mạng sống của Lâm Thiển lại càng quý giá hơn.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, cảm giác áy náy trong lòng Diêm Thiền lập tức biến mất, ngẩng đầu lên tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh nói anh lo lắng cho em thì sẽ chết sao?”
“Tôi nói rồi, cô không tin phải không?” Lâm Vũ cười cười.
“Em tin!” Diêm Thiền tức giận nói: “Anh nói như vậy là để em dễ chịu hơn, vết thương cũng sẽ nhanh chóng bình phục!”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Tôi không bao giờ nói dối.”
“Có cái rắm!”
Diêm Thiền hét lên: “Lời anh nói chẳng có mấy câu là thật!”
“Đó là cô hiểu lầm thôi.” Lâm Vũ cười lớn, xua tay nói: “Được rồi, đừng làm
phiền nữa, mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ cô chính là đối tượng được tập trung bảo.
vệ. Nhìn thấy bộ dáng bất cần của hắn, Diêm Thiền lập tức cảm thấy ngứa ngáy.
Sau khi trừng mắt nhìn Lâm Vũ một cái, cô ta mới để mọi người dìu về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn bọn họ rời đi, Thẩm Vũ Nông không khỏi lắc đầu thở dài: “Cái giá mà cháu trả lần này có chút đắt! Xem như lãng phí một lần được cứu mạng rồi.”
“Không đến mức vậy đâu ạ.”
Lâm Vũ cười nói: “Thuốc vốn là dùng để cứu mạng mà “Nói vậy nhưng...”
Thẩm Vũ Nông nói được nửa chừng, nhưng lại không nói tiếp, chỉ có thể thở dài một hơi...