Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 415: Tĩnh mạch bị tổn thương




Tuyên Vân Lam chú ý tới động tác này, vội vàng nắm lấy tay cô ta, nghẹn ngào nức nở: “Con vừa tỉnh lại, đừng nhúc nhích, con đợi một lát để dì đi gọi Tiểu Vũ!”

Tuyên Vân Lam vừa nói xong, Lâm Vũ đã đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Vũ, Diêm Thiền chợt cảm thấy áy náy. Lâm Vũ bước tới, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Thế nào rồi?”

“Vẫn ổn!”

Diêm Thiền chịu đựng đau đớn, giả vờ bối Em... bị làm sao vậy?” “Gô nói xem?” Lâm Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng có giả vờ bối rối ở đây nữa!”

“Tiểu VũI”

Nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng, Tuyên Vân Lam lập tức ngăn lại nghiêm mặt mắng: “Con đang làm cái gì vậy? Diêm Thiền vừa mới tỉnh lại, có gì từ từ nói.

Nếu làm con bé sợ, mẹ không tha cho con đâu Trên đời này, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lâm Vũ ngay lập tức bị Tuyên Vân Lam giáo huấn nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Diêm Thiền.

“Mẹ, anh ấy trừng mắt với con!”

Có Tuyên Vân Lam bảo vệ, Diêm Thiền đương nhiên không sợ Lâm Vũ, lập tức. giả bộ đáng thương.

Tuyên Vân Lam trợn to hai mắt, đen mặt nhìn Lâm Vũ, hung hăng hét lên: “Nếu còn tiếp tục trừng mắt với con bé, có tin mẹ đánh con hay không?”

Lâm Vũ khóe miệng co rút, lại trừng mắt nhìn Diêm Thiền một cái rồi mới bình thường trở lại.

Nhìn thấy Lâm Vũ bị Tuyên Vân Lam mắng, Diêm Thiền âm thầm cười đắc ý với hắn.

Lâm Vũ liếc nhìn cô ta, nhưng giọng nói có phần dịu dàng hơn: “Tôi tạm thời đã áp chế được sức mạnh trong cơ thể, nhưng tĩnh mạch của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng. Vậy nên mấy ngày này hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng di chuyển lung

tung!”

Diêm Thiền nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi nũng nịu nói: “Nhưng cơ thể em đau quá, phải làm sao bây giờ?”

Tuyên Vân Lam nghe vậy, lập tức lo lắng nắm lấy tay cô ta, quan tâm hỏi: “Con cảm thấy đau ở đâu?”

Diêm Thiền vốn định làm nững với Lâm Vũ, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tuyên Vân Lam, sợ bà ấy lo lắng nên không nói gì nữa.

“Trên người cô ta bây giờ chỗ nào cũng đau nhức!” Lâm Vũ tiếp lời nói: “Tĩnh mạch gần như bị đứt hết, không đau mới lại” Tim Tuyên Vân Lam chọt thắt lại, đau lòng nhìn Diêm Thiền.

Im lặng một lát, Tuyên Vân Lam lập tức ra lệnh cho Lâm Vũ: “Mau mời Bồ thần y đến giúp con bé chữa trị!”

Lâm Vũ lắc đầ

: “Không cần đâu, con biết phải làm như thế nào.”

Hắn và những người xung quanh đều có rất nhiều kinh nghiệm về vấn đề này. Hắn biết rất rõ bây giờ phải làm gì.

“Vậy con nhanh giúp con bé đi!” Tuyên Vân Lam lo lắng thúc giục.

“Vâng!”

Lâm Vũ gật đầu, đi đến bên cạnh Diêm Thiền: “Há miệng ra!”

“Làm gì?”

Diêm Thiền cảnh giác nhìn hắn: “Anh muốn cho em ăn gì?”

“Dù sao cũng không phải độc!” Lâm Vũ sốt ruột thúc giục: “Mau mở miệng!”

“Không được, em muốn biết anh cho em ăn cái gì trước!” Cô ta càng cảnh giác hơn.

Diêm Thiền không lo lắng hẳn sẽ cho cô ta uống thuốc độc.

Nhưng dựa vào biểu hiện của Lâm Vũ, có lẽ hắn đã biết cô ta đã lén ăn linh dược.

Điều cô ta sợ là Lâm Vũ sẽ cho cô ta loại thuốc nào đó càng đau đớn hơn, để dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.

Tĩnh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ cô ta đã đủ đau đớn rồi.

Nếu thực sự uống loại thuốc đó, e rằng không sống nổi mất.

“Được, tôi cho cô xem là được chứ gì?”

Lâm Vũ mở lòng bàn tay ra, một viên thuốc màu đỏ có kích thước bằng quả anh đào xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy viên thuốc, Diêm Thiền đột nhiên choáng váng.

Trong lúc cô ta đang phân tâm, Lâm Vũ nhanh tia chớp nhét viên thuốc vào miệng cô ta.

Diêm Thiền nhanh chóng muốn nôn ra ngoài. Thế nhưng viên thuốc đã tan trong miệng.

Khoảnh khắc này một dòng nước ấm nhanh chóng truyền đến tứ chỉ và xương cốt của cô ta.

“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp nhà anh!”

Diêm Thiền tức giận hét lên, ánh mắt lập tức ươn ướt.

Sau đó liền khóc to.