Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Vũ, mọi người đều chạy về phía hậu viện. Vừa tới cửa, Lâm Vũ đã ôm Diêm Thiền lao ra ngoài. “Tiểu Vũ, con bé bị sao vậy?"
'Thấy Diêm Thiền bất tỉnh, Tuyên Vân Lam mặt đỏ lên vì lo lắng, nước mắt suýt rơi xuống.
“Lát nữa con sẽ nói với mọi người!”
Lâm Vũ không nói nhiều, lập tức ôm Diêm Thiền chạy vào phòng. Nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, mọi người đều vô cùng lo lắng.
Thế nhưng bọn họ không biết tình trạng bây giờ của cô ta ra sao, cũng không biết phải làm thế nào nên chỉ có thể sốt ruột đi theo.
Khi vào phòng, Lâm Vũ liền đỡ Diêm Thiền ngồi dậy, một tay đặt lên lưng cô ta rồi không ngừng truyền chân khí vào cơ thể, nhân cơ hội này kiểm tra tình trạng tĩnh mạch của cô ta.
Sau khi kiểm tra xong, trái tim Lâm Vũ đột nhiên trầm xuống. Tình trạng của Diêm Thiền rất tệ, tĩnh mạch bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hiện tại gần như đều bị đứt đoạn, trong cơ thể còn có một luồng năng lượng chạy tán loạn.
Có lẽ bởi vì không kiểm soát được luồng năng lương này nên tĩnh mạch mới bị phá hủy.
Đây chính là tẩu hỏa nhập ma!
Hắn nhanh chóng tập trung sức mạnh để giúp cô ta kiểm soát năng lượng này và ngăn chặn nó phá hủy hoàn toàn kinh mạch.
Lúc này, trong lòng Lâm Vũ tràn đầy nghi hoặc.
Theo lý mà nói tuy rằng phương pháp mở rộng tĩnh mạch hắn dạy Diêm Thiền sẽ khiến cô ta dễ kiệt sức, nhưng không thể tẩu hỏa nhập ma được.
Hắn và đám người Ninh Loạn đã thử qua phương pháp này rất nhiều lần. Hăn đảm bảo tuyệt đối an toàn. Thế nhưng sự thật là cô ta đã bị tẩu hỏa nhập ma!
Lâm Vũ không thể nào hiểu được sức mạnh khiến Diêm Thiền bị vậy rốt cuộc. đến từ đâu?
Chẳng lẽ là do thể chất Vu Nữ đặc biệt của cô ta sao?
Phải chăng phương pháp này đã kích hoạt sức mạnh nào đó trong cơ thể cô ta?
Hay là nhân lúc hắn không ở đây, cô ta đã lén lút uống linh dược? Lâm Vũ càng nghĩ càng nghỉ hoặc, lông mày nhíu chặt lại.
Một lúc sau, hắn lắc đầu thật mạnh để xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tập trung giúp Diêm Thiền khống chế sức mạnh trong cơ thể.
Bây giờ phải giúp cô ta khống chế sức mạnh này trước! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì chờ cô ta tỉnh lại sẽ biết. Thời gian trôi qua từng phút một.
Mãi đến hai giờ sáng, Lâm Vũ mới khống chế được sức mạnh.
Sau khi đảm bảo rằng nó sẽ không cắn nuốt Diêm Thiền nữa, hắn mới thu hồi lại chân nguyên của mình.
Đỡ cô ta nằm xuống, Lâm Vũ mở cửa bước ra ngoài.
Dù đã hơn hai giờ sáng nhưng không ai ngủ được.
Nhìn thấy Lâm Vũ đi ra, Tuyên Vân Lam vội vàng bước tới, nắm lấy tay hắn, khẩn trương hỏi: “Thiền Nhi thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không? Rốt cuộc con bé xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là do con bắt ép con bé quá không...”
Tuyên Vân Lam hỏi không ngừng.
Lâm Vũ thậm chí còn không có cơ hội để trả lời.
Mãi đến khi bà ấy hỏi xong, hắn mới có thể mở miệng.
“Đừng lo lăng, tính mạng của cô ta không nguy hiểm gì đâu, nhưng tĩnh mạch đã bị tổn thương. Con đã giúp cô ta ổn định vết thương, một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
Nghe vậy, Tuyên Vân Lam mới yên tâm.
“Đang yên đang lành, sao có thể đột nhiên bị thương?”
Lúc này Thẩm Khanh Nguyệt lại lo lắng hỏi: “Do cô ấy tập luyện quá nhiều chăng?” _
“Không đâu
Lâm Vũ lắc đầu: “Nhưng tình trạng của cô ta có chút đặc biệt, cụ thể như thế nào anh cũng không rõ, chờ cô ta tỉnh lại mới biết được.”
“Vậy mẹ vào chăm sóc con bé đây!” Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ hoe vì lo lắng: “Nếu như con bé xảy ra chuyện gì thì cả đời này của chúng ta cũng không yên lòng được!”
Tuyên Vân Lam vừa nói vừa chen vào phòng.
Lâm Vũ dở khóc dở cười kéo mẹ mình lại, an ủi nói: “Cô ta không sao đâu, con hứa! Cô ta vẫn đang hôn mê, mẹ đi vào cũng không giúp được gì đâu.”
“Cho dù không giúp được gì, mẹ vào nhìn con bé cũng được!” Tuyên Vân Lam cự tuyệt: “Mẹ phải tận mắt thấy con bé tỉnh lại mới có thể yên tâm.”