Năm đứa con của Đằng gia là Trung, Nghĩa, Nhân, Lễ, Hiếu. Chỉ có Đằng Hiếu chưa từng đi lên chiến trường.
Mặc dù cha họ là Đăng Chiến nhiều lần muốn đưa tên chết tiệt này lên chiến trường để rèn luyện, nhưng đều bị ngăn cản.
Theo Hoa lão nói thì Bắc Cảnh là mảnh đất hổ sói, Đằng Nhân và Đằng Lễ đã chiến tử sa trường, không ai dám cam đoan Đằng Chiến và hai đứa con trai còn lại của ông ta không mất mạng, lỡ họ có bất trắc gì thì tốt xấu còn có Đằng Hiếu kế thừa huyết mạch của Đằng gia.
Bởi vì tên chết tiệt này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, được cưng chiều hết mức nên mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.
"Cũng ăn chơi thật." Lâm Vũ khế gật đầu: “Nhân lúc tuổi của anh ta còn chưa lớn, về sau quản giáo nhiều hơn còn có thể sửa đổi lại."
"Ừm!" Đằng Nghĩa trịnh trọng gật đầu: “Sau khi trở về tôi nhất định sẽ bảo cha dạy dỗ nó lại!"
Lâm Vũ mỉm cười
Dạy dỗ không thành vấn đề, nhưng chuyện này đừng để cha anh biết, sức khoẻ của ông ấy vốn không tốt, đừng để tức giận nguy hiểm lắm!"
Sở dĩ hắn gọi Đằng Nghĩa tới trị Đằng Hiếu cũng vì nguyên nhân này.
Lão quân chủ Đằng Chiến chỉnh chiến nửa đời, thường xuyên vết thương cũ chưa lành lại bị thương tiếp.
Hơn nữa Đằng Nhân, Đăng Lễ lần lượt chiến tử đã đả kích ông ta trầm trọng, ông ta còn phải gánh chịu cơn đau ở cuống họng, mỗi ngày đều phải âu lo suy
tính cho Bắc Cảnh nên sức khoẻ gần như đã suy sụp.
Tính cách Đằng Chiến cứng rắn, nếu biết chuyện của Đằng Hiếu thì nhất định sẽ tức đến bị bệnh.
"Ừm, tôi biết." Đằng Nghĩa gật đầu, cảm kích nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ xua tay nói: "Gần đây sức khoẻ của ông ấy khá hơn chút nào không?”
"Giữa chúng ta đừng nói những lời này." Lâm Vũ cười ha ha rồi vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi đúng không? Đi thôi, đến chỗ
Trường Phong uống vài ly, coi như để Trường Phong chào đón anh."
"Tối nay đi!" Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi còn có chút chuyện phải làm."
Lâm Vũ kinh ngạc: “Chuyện gì mà cần lão đại Địa bộ tự đi lo liệu?” Lạc Trường Phong cũng tò mò nhìn anh ta.
Bọn họ đều biết sau khi được chuyển từ Bắc Cảnh trở lại kinh thành, Đằng Nghĩa đã tiếp quản Địa bộ.
Mà anh của anh ta là Đằng Trung thì tiếp quản Thiên bộ.
Hai bộ Thiên Địa phụ trách không nhiều chuyện bằng Tứ Vệ Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng tính quan trọng lại không thua kém Tứ Vệ chút nào, thậm chí còn trọng yếu hơn.
Hai bộ Thiên Địa chủ yếu phụ trách bảo vệ những người cực kỳ quan trọng.
Một bộ ở ngoài sáng, một bộ ở trong tối bảo vệ an toàn sinh mạng cho. những nhân vật đó.
Nhưng ở Lận An còn chưa có nhân vật quan trọng nào đáng để lão đại của Địa bộ là Đằng Nghĩa bảo vệ thì phải?
"Chỉ là một chút việc riêng thôi." Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng, không muốn nhiều lời.
Hai người thấy thế cũng không hỏi tới nữa.
Đăng Nghĩa lặng lẽ liếc nhìn Đằng Hiếu rồi nhìn về phía bọn Lâm Vũ: “Nhờ các anh mang thằng trời đánh này đến chỗ lão Lạc trước, tối nay tôi tới tìm các anh sau."
"Được!" Hai người đáp ứng.
"Em không muốn!" Nhưng Đằng Hiếu lại không chịu mà thét về phía Đằng Nghĩa: "Anh có phải là anh ruột của em không vậy? Anh trơ mắt đẩy em vào miệng cọp thế sao?"
Anh ta mới đắc tội hai người Lâm Vũ, hiện tại đi cùng bọn họ không phải là để ăn đòn sao?
"Rắm chó con mẹ mày!" Đằng Nghĩa nổi giận nói: "Họ muốn trị mày thì tao nhất định giơ hai tay tán thành! Sợ là họ còn chẳng thèm đánh thăng trời đánh mày nữa!"
"Mẹ em cũng là mẹ anh đó!" Đằng Hiếu hét lớn. "Tao..." Đăng Nghĩa đột nhiên cứng lại, nắm đấm vừa buông ra không lâu lại siết chặt, nếu không phải bị bọn Lâm Vũ ngăn lại thì anh ta đã xông lên dạy cho tên chết tiệt này một bài học rồi. .
"Được rồi, vậy anh đi làm việc của mình trước đi." Lâm Vũ cười cười, vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Buổi tối chờ anh uống rượu!"
"Được!" Đằng Nghĩa gật đầu đáp ứng, lại oán hận nói: "Nếu thằng trời đánh này không biết giữ mồm giữ miệng thì các anh cứ trừng trị nó, đừng kiêng ky cha tôi!"
"Yên tâm, chúng tôi có một vạn cách trị anh ta ngoan ngoãn."
Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không hẹn mà nhìn nhau, lại cùng lộ ra nụ cười ác ma với Đằng Hiếu, Đằng Hiếu thấy thế thì run lên, vô thức rụt cổ lại...