Nghĩ đến chiến tích huy hoàng của Lâm Vũ, lại nghĩ đến việc mình lại còn phái người đi giết Lâm Vũ, A Thất đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, cơ thể mềm nhữn ra, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong phút chốc, toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi.
Những giọt mồ hôi vẫn không ngừng rơi, nhưng A Thất như đã mất đi linh hồn, đôi mắt như sói của ông ta lập tức mất đi ánh sáng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và hoảng loạn vô tận.
"Đứng dậy đi!"
Nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của đồ đệ, Viên Trung Đường lập tức nổi giận, giận dữ hét lên: "Nam tử hán đại trượng phu, đầu rơi máu chảy vẫn phải chiến đấu, có gì phải sợi"
"Đệ tử...đệ tử"
A Thất khó khăn ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn sư phụ, lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Nỗi sợ hãi đã nuốt chửng tâm can ông ta.
Đối diện với cái chết, ông ta vẫn không thể thản nhiên như sư phụ của mình, vinh hoa phú quý, vẫn chưa tận hưởng đủ!
Ông ta vẫn chưa muốn chết!
Nhìn dáng vẻ hèn nhát của đệ tử, Viên Trung Đường lập tức trừng mắt nhìn rồi nhấc ông ta lên khỏi mặt đất, cố gắng đứng thẳng người, nhắm mắt lại nói:
“Chuyện đã đến này rồi, tôi cũng không muốn phản kháng nữa. Ra tay đi, hãy cho chúng tôi chết một cách nhẹ nhàng!"
Đối mặt với hai người này, phản kháng cũng không có ý nghĩa gì, ai cũng có thể dễ dàng lấy mạng ông ta. Thay vì phản kháng vô nghĩa, tốt hơn hết là thản nhiên đối mặt với cái chết.
Để tránh bị người khác coi thường.
Lạc Trường Phong im lặng, quay đầu nhìn Lâm Vũ.
"Tôi cho ông hai lựa chọn. Một là chết, hai là đến Lang Quân Bắc Cảnh bù đắp những lỗi lầm đã qua."
Hắn trân trọng tài năng.
Mặc dù Viên Trung Đường tuy không được coi là cao thủ đỉnh cấp nhưng đã đỡ được một chiêu của Lạc Trường Phong đã là rất tốt rồi. Tội ông ta phạm phải cũng không đáng chết, giết quả thực đáng tiếc.
"Ha ha!" Viên Trung Đường ngửa mặt lên trời cười nói: "Tôi xin nhận ý tốt của Mục Bắc Vương! Nhưng trong lòng tôi biết, Tống gia chọc anh, nhất định sẽ bị tiêu diệt"
"Tôi và lão Tống là bạn tốt, hôm nay tôi không giúp được Tống gia, việc duy nhất có thể làm chính là cùng chết với ông già đó!"
"Tống gia không phụ lòng tôi, tôi chết như vậy cũng không phụ lòng Tống gia!" Nghe sư phụ nói vậy, A Thất bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Im lặng một lúc, ông ta đột nhiên quỳ xuống đất, lấy hết can đảm hét lên: "Mục Bắc vương tha mạng, tôi nguyện vì anh..."
"Ông thì bỏ đi!" Lâm Vũ ngắt lời A Thất: "Ông đã làm những gì, trong lòng ông biết rõ!"
Sắc mặt ông ta nhất thời cứng đờ lại, thân thể không tự chủ mà run rẩy.
Ông ta cùng cấp dưới của mình thường xuyên thay Tống gia làm những việc tàn ác. Vốn dĩ ông ta cho rằng, có đại thụ Tống gia chống lưng, không ai có thể làm gì được mình, không ngờ cuối cùng quả báo cũng đến.
"Đứng lên!"
Viên Trung Đường kéo lấy A Thất, gầm lên: "Thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Đừng làm mất mặt tôi!"
A Thất vẫn toàn thân tê liệt. Nếu không bị kéo lên thì ông ta đã gục ngã từ lâu rồi.
"Ông thật sự không cân nhắc sao?" Lâm Vũ có chút tiếc nuối nhìn Viên Trung Đường.
"Không cần đâu." Ông ta kiêu ngạo đứng dậy, cười lớn: "Có thể chết trong tay hai người là vinh dự của tôi! Đừng nói nhiều nữa, ra tay đi!"
"Ông đúng là một nam tử hán!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Tôi cho ông cơ hội tự sát!"
Viên Trung Đường sửng sốt, sau đó cười nhẹ nhõm: "Cảm ơn!" Ngay sau đó, ông ta lật tay lại tự đánh một chưởng vào trán mình. Nhìn Viên Trung Đường ngã ngửa, Lâm Vũ không khỏi thở dài.
Thật đáng tiếc!
"Phái người chôn cất ông ta ở gần biệt viện Thanh Sơn!"
Lâm Vũ ra lệnh, vẫy tay với Lạc Trường Phong, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng xử lý A Thất.