Viên Trung Đường không được coi là người có tội ác tày trời. Ít nhất, theo góc ủa Lâm Vũ có thể để ông ta sống sót. Vì vậy, hắn sẵn sàng cho ông ta một cơ ội để bù đắp lỗi lầm của mình.
Đối mặt với ý tốt của Lâm Vũ, Viên Trung Đường từ chối không chút do dự: “Quả thật tôi đã đánh giá thấp hai người, nhưng từ trước đến tôi luôn nắm chắc cơ hội trong tay mình, không cần người khác cho tôi cơ hội!”
Ông không cần vội vàng trả lời tôi, có thể cân nhắc một
"Không cần cân nhắc nữa!"
Viên Trung Đường kiêu ngạo nhìn hai người: "Đúng lúc đã lâu rồi tôi không đấu với cao thủ, vậy hãy để tôi lĩnh giáo vài chiêu của các người!"
"Tôi không biết nên gọi ông là cố chấp hay ngông cuồng nữa." Lâm Vũ lắc đầu thở dài, không nhìn Viên Trung Đường nữa, quay người đi vào trong xe.
Ông ta hơi nheo mắt lại, ánh mắt tập trung vào Lạc Trường Phong: “Hình như ý của bạn anh là muốn anh một mình đấu với tôi?”
Lạc Trường Phong gật đầu, mặt khinh thường: “Tôi đã nói rồi, ông không xứng để anh ấy ra tay.”
"Ngông cuồng!"
Viên Trung Đường giận dữ hét lên: "Nếu đã vậy,để tôi xem xem rốt cuộc anh có bản lĩnh gì!"
Vừa dứt lời, Viên Trung Đường lập tức tấn công Lạc Trường Phong. Đến thật đúng lúc! Trong lòng Lạc Trường Phong thầm nói, bước về phía trước.
Không có động tác làm màu nào, một khi hai người ra tay thì đó là một cuộc. đấu chiêu thức trực diện.
"Bùm!" Hai nắm đấm va chạm mạnh vào nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn.
Cơ thể Lạc Trường Phong vững chắc, bất động như núi nhưng Viên Trung Đường kinh ngạc đến mức liên tục lùi lại.
Mãi đến khi đâm vào đầu xe, chiếc xe bị đâm vào mạnh đến mức trượt về phía sau vài mét thì ông ta mới miễn cưỡng đứng vững.
Mặt A Thất biến sắc, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi hơn. Mạnh quá!. Đọc 𝘵𝘳𝓾yệ𝐧 𝘵ại + 𝘵 𝘳ù𝘮𝘵𝘳𝓾yệ𝐧.𝘃𝐧 +
Ngay cả sư phụ của mình, người được mệnh danh là cao thủ số 1 Nam Nhạc cũng không thể đỡ nổi một chiêu của anh ta ư?
Lâm Vũ chỉ là một đứa con bị Lâm gia bỏ rơi, sao bên cạnh lại có người mạnh như vậy?
Viên Trung Đường đè nén khí huyết đang dâng trào trong lòng xuống, kinh hãi nhìn Lạc Trường Phong: "Theo như tôi biết, Nam Nhạc không có cao thủ mạnh như vậy! Rốt cuộc anh... là ai?"
"Lạc Trường Phong."
Lạc Trường Phong thản nhiên trả lời, cũng không giấu giếm gì.
Lạc Trường Phong? Cái tên này quen quá! Hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi!
Lúc Viên Trung Đường đang cẩn thận suy nghĩ, A Thất bỗng nhiên giật mình, ông ta giơ ngón tay chỉ vào Lạc Trường Phong, run rẩy hét lên: "Chu Tước... Chiến Thần, Lạc Trường Phong!"
Chu Tước Chiến Thần Lạc Trường Phong!
A Thất vừa dứt lời, Viên Trung Đường lập tức phản ứng lại.
Đúng rồi! Chính là Chu Tước Chiến Thần!
Chẳng trách ông ta lại cảm thấy cái tên này quen như vậy!
"Ha ha!" Viên Trung Đường cười thản nhiên: “ Bại dưới tay Chu Tước Chiến Thần, tôi cảm thấy không oan, tôi tâm phục khẩu phục!”
“Nhưng ông khiến tôi rất thất vọng.”
Lạc Trường Phong bình tĩnh cười nói: “Cao thủ số một Nam Nhạc chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi.”
“Trước mặt Chu Tước Chiến Thần thì tôi đâu là gì chứ?” Viên Trung Đường cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ đang ở trong xe, trầm giọng nói: “Người có thể khiến Chu Tước Chiến Thần trở thành tài xế, không biết là người có thân phận cao quý đến mức nào?"
Lạc Trường Phong quay đầu nhìn chiếc xe, sau đó nhìn thẳng vào ông ta: "Ông có thể gọi anh ấy là... Mục Bắc Vương!"
Bùm!
Anh ta vừa dứt lời, trong đầu thầy trò Viên Trung Đường lập tức nổ tung, vẻ mặt hai xám xịt, đôi mắt mở to trừng trừng.
Họ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong không ngừng, như thể trong phút chốc đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có ba chữ "Mục Bắc Vương" cứ vang vọng trong đầu họ.
Lâm Vũ là Mục Bắc Vương!
Sao Tống gia có thể chọc giận sát tinh này! Lần này Tống gia thực sự gặp rắc rối rồi!