Lâm Vũ?
Lão An Các ở bên đầu bên kia điện thoại hơi sững lại.
Lâm Vũ muốn giết cháu trai ông ta?
Ai cho hắn cái gan đó chứ!
Lão An Các bùng cơn lửa giận, đang định quát lên, tên trợ lí bên cạnh nhanh trí, chợt bịt miệng Lão An Các lại, trước ánh mắt giận dữ của Lão An Các, hắn vội vàng ghé vào tai Lão An Các thấp giọng nói: “Chủ của Lang Quân Bắc Cảnh Hoa Quốc hình như tên là...Lâm Vũ”
Chủ của Bắc Cảnh Lang Quân?
Lão An Các đột nhiên rùng mình một cái.
Ông ta nhớ ra rồi!
Lâm Vũ!
Cái vị chiến thần một thân một mình mà hủy diệt bảy mươi vạn quân đó!
Cái người mà dùng một chiếc mặt nạ hình sói, biến nơi ngục giam không có chút sức phòng thủ nào, trở thành ngục giam canh giữ cẩn mật nhất thế giới!
Cái người mà không cần nói câu nào đã dọa cho vị chiến thần của Nam Quốc sợ đến mức phải lập lời thề!
Duy chỉ có người đó, mới dám chất vấn ông ta như vậy.
Là ngài ấy, nhất định là ngài ấy!
Gương mặt Lão An Các đầy vẻ kích động, nhìn trợ lí một cái, vội vàng cười làm hòa: “Lâm tiên sinh, thật sự xin lỗi, cái thằng cháu không nên thân của tôi
dám bất kính với ngài, thật là tội đáng chết ngàn lần! Chỉ cần ngài bằng lòng tha cho nó một mạng, tôi nguyện trả bất cứ cái giá nào...”
“Tôi hỏi ông, có ý kiến gì hay không!” Lâm Vũ lạnh lùng ngắt lời Lão An Các.
Bằng một cách khó hiểu nào đó, mà cho dù cách xa cả nghìn cây số, Lão An Các cũng cảm nhận một sát khí khủng bố.
Nghĩ đến sự khủng bố của sát thần kia, Lão An Các bỗng chốc không dám nhiều lời, hoảng loạn nói: “Không...không có ý kiến!”
Ông ta không dám có ý kiến!
Chỉ cần ông ta nói một chữ có, gia tộc An Các sẽ lập tức bị hủy diệt! Cái tên khốn kia, chọc ai không chọc, lại cứ chọc vào vị sát thần này! Bây giờ, ông ta muốn cứu hắn cũng không cứu được!
Giữa hẳn và gia tộc An Các, ông ta đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ an nguy. của gia tộc An Các.
“Không có ý kiến thì tốt!”
Lâm Vũ hừ một tiếng rồi tắt máy.
Tận tai nghe được những lời Lão An Các nói, Bối Ân hoàn toàn ngơ luôn, hai mắt đờ đẫn như mất hồn, khóc hu hu nói: “Không thể nào, chuyện này sao có
thể..”
“Cho dù tôi có giết sạch toàn bộ gia tộc An Các, thì Nam Quốc cũng sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh!”
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Bối Ân: “Nhớ kỹ lấy, đây là địa bàn của Hoa Quốc! Dám càn quấy ở nơi này thì sẽ phải trả giá!”
Bối Ân mang khuôn mặt xám xịt nhìn Lâm Vũ, bộp một tiếng, quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như suối: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi các người! Cầu xin anh, đừng giết tôi...đừng giết tôi...”
“Vị hôn thê của tôi đã từng cho anh cơ hội! Nhưng anh không trân trọng!” Lâm Vũ lạnh nhạt lắc đầu: “Bây giờ thì muộn rồi!”
Lời vừa dứt, Lâm Vũ đánh ra một đòn.
Xương cốt của Bối Ân lập tức vỡ nứt, thất khiếu không ngừng chảy máu tươi. Cho tới chết cũng vẫn quỳ trên đất.
Nếu những vệ sĩ kia của Bối Ân không nổ súng, hắn có lẽ còn có thể tha cho cái mạng chó của Bối Ân.
Nhưng đáng tiếc, vệ sĩ của hắn quá ngang ngược rồi!
Chuyện mà đội hộ vệ của quốc chủ Nam Quốc còn không dám làm, vậy mà vệ sĩ của hắn lại làm.
Không giết hắn ta thì quốc uy đặt ở đâu?
Nhìn thi thể Bối Ân đang quỳ trước cửa xe, những người xung quanh đã bị dọa sợ chết khiếp, vừa kinh hãi, vừa không dám phát ra tiếng.
Ngoài trừ sợ hãi, không ít người cảm thấy kích động đến đỏ bừng mặt.
Đối với những kẻ ngoại quốc luôn hống hách tại Hoa Quốc, bị như này là đáng đời!
Hoa Quốc trước giờ không thiếu những thiếu niên nhiệt huyết, không nhịn được những kẻ ngoại quốc bắt nạt người Hoa Quốc!
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn thi thể một cái, lại nhấc chân đi tới chỗ Đặng Vũ.
Nhìn thấy Lâm Vũ bước tới, Đặng Vũ lập tức sợ mất hồn mất vía, vội lật người, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Chính vào lúc này, một trận còi cảnh sát inh ỏi vang lên. Ngay sau đó, hơn mười chiếc xe cảnh sát lao tới.
Xe còn chưa dừng lại, một loạt cảnh sát mang súng đạn đã vội vàng lao xuống, đồng loạt nâng súng hướng về phía Đặng Vũ.