Trong mắt Long Quang Diệu hiện lên một tia lạnh lùng, ông ta cười lạnh nói: "Nói trắng ra, nếu không phải Mục Bắc vương ở đây, trong mắt tôi, cậu chẳng là cái thá gì?"
Trên mặt ông ta đầy khinh thường, căn bản là coi thường Ninh Loạn.
Ninh Loạn vẫn luôn kiêu ngạo, đâu từng bị người khác coi thường như vậy? Nghe vậy, anh ta càng tức giận hơn, sát khí khắp người bộc phát điên cuồng.
Cơn thịnh nộ trong đôi mắt giận dữ đó đang bốc cháy bùng bùng.
Lâm Vũ giơ tay ra, đè lên vai Ninh Loạn, cười nói: “Không cần tức giận với người chết!”
Long gia tuy rằng đông đảo, mạnh mẽ nhưng trong mắt Lâm Vũ những người này đều đã là người chết.
"Được!" Ninh Loạn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Cho tôi một cơ hội, tôi muốn lĩnh giáo sự lợi hại của gia chủ Long gia!"
Chắc chắn, Long Quang Diệu dám nói ra những lời này nhất định đã tiến vào Hóa Hư Cảnh!
Về phần Ninh Loạn, hiện tại anh ta muốn tìm cường giả đỉnh cấp Hóa Hư Cảnh để giao thủ! Chỉ có chiến đấu với một người mạnh như vậy mới có thể phát huy tối đa tiềm năng của mình!
Lại nữa rồi!
Lâm Vũ nhìn anh ta không nói nên lời.
'Tên khốn này mới bình phục lại muốn bị nằm mười ngày, nửa tháng sao? Một ngày không gây chuyện sẽ cảm thấy khó chịu phải không?
Sau khi trâm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn cũng đồng ý. Long Quang Diệu nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ: "Thành thật mà nói, tôi không muốn ra tay với Mục Bắc Vương! Tôi biết rất rõ thực lực của Mục Bắc
Vương, tôi cũng không chắc chắn có thể thắng được anh!"
"Cho nên, các người muốn dùng Xích Liên Thiên Hương để đối phó tôi đúng không?”
Lâm Vũ khế mỉm cười, thuận theo lời Long Quang Diệu nói.
Ông ta thẳng thừng phủ nhận: “Tôi nói lại lần nữa, Long gia tôi chưa từng nghĩ đến việc ám hại anh!”
"Nhưng là các người đã làm như vậy rồi!" Lâm Vũ mím môi cười.
“Xem ra hôm nay Mục Bắc Vương nhất quyết muốn vu khống cho Long gia?” Nụ cười trên mặt Long Quang Diệu dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Nói nhiều cũng vô ích!” Lâm Vũ lắc đầu, ánh mắt kiên định.
Chứng cứ rành rành, Long gia không thể phủ nhận!
Ai muốn giết hắn khi bị hắn phát hiện cũng nói như vậy.
"Mục Bắc Vương thật sự quyết tâm tiêu diệt tám đại gia tộc cổ võ chúng tôi!" Long Quang Diệu hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Mục Bắc Vương, tôi hỏi anh lần nữa, anh thật sự muốn tiêu diệt Long gia ư? "
"Đúng vậy!" Lâm Vũ ánh mắt càng lạnh lùng: "Ai muốn mạng của tôi, tôi sẽ giết kẻ đó trước!"
"Vẫn chưa biết ai sẽ thắng!" Long Quang Diệu không chút sợ hãi nhìn Lâm Vũ: "Tôi thật khâm phục lòng dũng cảm của Mục Bắc Vương! Anh cho rằng dựa vào
minh và Ninh Loạn có thể tiêu diệt được Long gia sao?"
"Còn có tôi!" Diêm Thiền tiến lên một bước, mặt đầy sát ý nhìn Long Quang Diệu.
Đột nhiên cô ta cảm thấy bị khinh thường.
Rõ ràng ông ta nhìn thấy ba người bọn họ nhưng chỉ nhắc tới Lâm Vũ và Ninh Loạn, căn bản không coi trọng cô ta!
Trong mắt Long Quang Diệu, cô ta chỉ tới hóng hớt thôi sao?
Nhìn dáng vẻ đầy sát khí của Diêm Thiền, Long Quang Diệu hơi sửng sốt sau đó cười lớn: "Mục Bắc Vương thật dũng cảm, không chỉ mang theo Ninh Loạn còn mang theo một gánh nặng!"
Gánh nặng?
Diêm Thiền nghe vậy, lập tức nổi giận.
Lâm Vũ nghiêng đầu liếc cô ta một cái, ý bảo đừng tức giận, sau đó lắc đầu cười nói: "Tôi có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không dám coi thường Long gia!"
Lâm Vũ vừa dứt lời, trong núi đột nhiên tập trung một đám người.
Trong chốc lát, bảy bóng người từ trong núi nhảy ra, quỳ một chân xuống. "Thuộc hạ Trần Đoan, tham kiến Mục Bắc Vương!"
"Thuộc hạ Hàn Hổ Bôn, tham kiến Mục Bắc Vương!"
"Thuộc hạ..."
Bảy người lần lượt hét lớn.
Tuy chỉ có bảy người nhưng khí thế của họ như vạn người.
Âm thanh vang dội, bay vút lên trời cao.
Một luồng sát khí mạnh mẽ ngay lập tức lan tỏa.
Mọi người đứng thẳng, trên mặt không chút biểu cảm nhưng sát khí trên người lại vô cùng mạnh mẽ, như thể họ là những cỗ máy giết người.