Long gia được coi là đứng đầu trong tám gia tộc cổ võ thì thực lực không thể khinh thường.
Ninh Loạn muốn dùng cách đối phó thế gia Nam Cung để đối phó Long gia căn bản không có khả năng!
Nếu anh ta bị Long gia bắt, Long gia gọi hắn đi nhận người thì thật là mất mặt đến nhà bà ngoại!
Nghe Lâm Vũ nói như vậy, Ninh Loạn lập tức tịt ngòi, không cam lòng ngồi xuống mà hung hãn nói: "Ba ngày sau tôi nhất định phải chém đám Long gia chết
tiệt kia thành muôn mảnh!"
"Vậy ba ngày sau lại nói!" Lâm Vũ đổi sắc mặt lộ ra nụ cười: “Không phải anh muốn tìm cao thủ so chiêu sao? Ba ngày sau có rất nhiều cơ hội!"
Mắt Ninh Loạn đột nhiên bắn ra vẻ hưng phấn rồi gật đầu thật mạnh.
"Vậy quyết định như vậy đi! Ba ngày nay anh ở lại đây đàng hoàng cho tôi, không được đi đâu hết! Dám bước ra khỏi nơi này nửa bước thi tôi đánh gãy chân của anh!"
Lâm Vũ vẫn không yên lòng về Ninh Loạn nên cảnh cáo lần nữa.
Ninh Loạn nghe vậy lập tức ỉu xìu như là quả cà bị héo, bất mãn nói lầm bầm: "Ngày nào cũng ở lại đây, nhàm chán đến mức nào."
"Yên tâm, tôi đã tìm ra việc cho anh làm rồi." Lâm Vũ cười ha ha rồi đưa tay chỉ về hướng Diêm Thiền: “Tôi cần cô ấy tiến vào Luyện Thần cảnh trong thời gian ngắn nhất! Luyện thế nào là chuyện của anh, nhưng không được để xảy ra vấn đề gì với cô ấy!"
"A?" Nghe Lâm Vũ nói vậy, Ninh Loạn và Diêm Thiền cùng kinh hô một tiếng.
Sau một lát, hai người lại cùng lắc đầu.
Diêm Thiền tức giận nhìn chằm chằm Lâm Vũ: “Em không muốn anh ta luyện cho em! Một là anh luyện cho em, hai là anh đừng quản em!"
Nếu để Lâm Vũ chỉ điểm cô ta thì khổ đến mấy mệt mỏi đến mấy cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng để Ninh Loạn chỉ điểm thì luyện với anh ta quả thực là tra tấn! Cô ta không phải không biết tên tuổi hung ác của Ninh Loạn.
Luyện với Hỗn Thế Ma Vương Ninh Loạn này thì mình nhất định sẽ chịu nhiều đau khổi
"Bộ cô nghĩ tôi muốn luyện chắc?" Ninh Loạn khó chịu nhìn Diêm Thiền: “Luyện cho cô là lãng phí thời gian! Tôi dành thời gian này đi ngủ còn hơn!"
"Anh..." Diêm Thiền nghe vậy thì lập tức nổi nóng
Nhưng nhìn bộ dạng hất mũi lên trời của Ninh Loạn, nghĩ đến tính nết lưu manh của anh ta, mặc dù tức giận muốn chết nhưng cô ta cũng không làm gì được.
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!" Lâm Vũ cắt ngang hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, lại cảnh cáo nhìn về phía Ninh Loạn: “Anh nghiêm túc cho tôi! Nếu anh không tập trung luyện cho cô ấy thì tôi sẽ trị anh!"
Nói xong, Lâm Vũ lập tức quay người đi vào trong nhà.
Càng đi bước chân hắn càng nhanh.
Hận không thể trực tiếp chạy đi!
Hai người này đều là người làm mình rất nhức đầu.
Hiện tại hai người còn tụ lại một chỗ.
Nếu không tìm một chút chuyện cho họ làm thì người nhức đầu nhất chính là mình.
Nhìn bóng lưng Lâm Vũ cấp tốc biến mất, Diêm Thiền tức bực giậm chân. Cô ta đang muốn bước nhanh theo sau thì Ninh Loạn lại lách mình ngăn cản trước mặt: “Lão đại nói nếu tôi không nghiêm túc luyện cô thì ngài ấy sẽ trừng trị tôi."
Diêm Thiền giận dữ, đang muốn nói chuyện thì Ninh Loạn đã triển khai thế công.
Diêm Thiền lập tức phản kích, nhưng lại phát hiện Ninh Loạn lặng lẽ nháy mắt với mình, không ngừng hất cảm về hướng đống hoa cỏ trong sân.
Diêm Thiền thoáng sững sờ rồi lập tức hiểu ý anh ta.
Sau một khắc, hai người "Ra tay đánh nhau”...