Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 285: C285: Vậy thì tốt




Chiến Thần Lệnh chỉ có thể được sử dụng một lần!

Bất luận như thế nào!

Nếu Lâm Vũ ban hành Chiến Thần Lệnh, nhất định có thể tìm được linh chỉ huyết ngọc, như vậy Chiến Thần Lệnh sẽ có chút tác dụng nhưng nếu không tìm được, vậy thì Chiến Thần Lệnh sẽ bị lãng phí!

Anh ta biết quá rõ Chiến Thần Lệnh này quý giá đến mức nào!

Có Chiến Thần Lệnh trong tay, ai muốn đụng vào Lâm Vũ đều phải suy nghĩ kỹ.

Mọi người đều biết, nếu một lần không thể giết Lâm Vũ, tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự trả thù khủng khiếp nhất!

Nếu là người đến từ nước khác, thậm chí còn cần cân nhắc đến nguy cơ diệt quốc! Sự tồn tại của Chiến Thần Lệnh đã là một uy hiếp vô cùng lớn!

Nếu như Chiến Thần Lệnh bị lãng phí như vậy, sau này rất nhiều người sế bớt đi sự kiêng dè hơn! Dù thực lực của Lâm Vũ có mạnh đến đâu, nếu kẻ thù muốn


tiêu diệt hắn bằng mọi giá, rất có thể hắn sẽ phải chống đỡ đến kiệt sức.

Thật sự không đáng nếu lãng phí Chiến Thần Lệnh chỉ vì linh chỉ huyết ngọc mà xác suất tìm được cũng không cao!

"Tôi đã quyết định rồi!" Vẻ mặt Lâm Vũ kiên định, xua tay nói: "Đi làm đi!"

Ám Cửu muốn khuyên hắn lần nữa, nhưng sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Chấp hành mệnh lệnh!"

Anh ta nghe xong, không dám khuyên nhủ nữa, vội vàng rời đi.

Vài tiếng sau, Bồ Thạch Hoè gấp rút đến. Lúc này Lâm Thiển đã tỉnh lại.

Sau khi hoàn thành việc chẩn đoán cho Lâm Thiển, Bồ Thạch Hoè không nói cho họ biết kết quả chẩn đoán trước mặt Lâm Thiển.

Đợi đến khi ra ngoài, ông trịnh trọng nói: “Lần trước tôi đã quá lạc quan. Xét theo tình hình hiện tại của cô Lâm, e rằng cô ấy nhiều nhất có thể trụ được thêm một năm rưỡi nữa, nhưng xác suất một năm có lẽ cô ấy cũng không trụ nổi."

Một năm! Nghe Bồ Thạch Hoè nói vậy, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi. Tuyên Vân Lam khóc như mưa.

Trước đó còn nói là ba năm nhưng chớp mắt chỉ còn lại một năm! Hơn nữa, xác suất thậm chí sẽ không đến một năm!

Sắc mặt của Lâm Vũ và Diêm Thiền đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Ba năm đã là thời gian rất cấp bách đối với họ, bây giờ, đột nhiên chỉ còn một năm nữa thôi!

Trong một năm, muốn biến Diêm Thiền trở thành cường giả Hoá Hư Cảnh có thể nói là gần như không có hy vọng!


Từ trước đến nay, chưa từng có ai có thể hoàn thành quá trình lột xác từ Quy Nguyên Cảnh đến Hoá Hư Cảnh trong vòng một năm! Bất cứ thiên tài tuyệt thế nào cũng không thể làm được!

"Cảm ơn Bồ lão!"

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Lâm Vũ gượng cười với Bồ Thạch Hoè, 'Mặc dù thời gian còn rất ngắn nhưng tôi đã tung tích phương thuốc cứu mạng của Lâm

Thiển. Tôi sẽ lấy được nó càng sớm càng tốt."

Tình huống đột ngột như vậy khiến hắn trở tay không kịp nhưng hắn biết rằng mình không thể hoảng loạn!

Nếu hắn hoảng loạn thì mẹ hắn và những người khác sẽ còn hoảng loạn hơn!

"Vậy thì tốt."

Bồ Thạch Hoè cũng gượng cười, lặng lẽ thở dài: “Mục Bắc Vương, xin hãy nghe lão phu nói một câu, việc gì cũng chỉ cần cố hết sức là được, không cần quá cưỡng cầu.”

"Ừm, tôi biết rồi.”


Lâm Vũ khẽ gật đầu, liếc nhìn Bồ Thạch Hoè. cần kê thêm một số loại thuốc bắc cho Lâm Thiển nữa không?”

"Không cần nữa." Bồ Thạch Hoè lắc đầu trả lời: "Dùng các loại thuốc khác cho cô Lâm gần như không có tác dụng gì. Thà để dùng ít thuốc và châm cứu để cô ấy bớt khổ sở hơn."

Nói rồi ông lấy từ trên người ra một chiếc bình sứ tỉnh xảo đưa cho Lâm Vũ. "Đây là Bách Hoa Ngọc Lộ Hoàn mà tôi bí mật luyện chế. Nếu sau này cô Lâm lại đột ngột ngất xỉu, hấy cho cô ấy uống một viên. Nó có thể giúp cô ấy

mau chóng tỉnh lại! Bây giờ những việc tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi."

"Cảm ơn ông!" Lâm Vũ đưa tay nhận lấy, nói: "Nếu ông không có việc gì quan trọng thì hãy ở lại dùng bữa để chúng tôi làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà."

"Mục Bắc Vương không cần khách sáo." Bồ Thạch Hoè lắc đầu nói: "Có một người bạn cũ còn đang chờ tôi đến chữa bệnh, tôi không làm phiền nữa! Đợi hôm khác rảnh rỗi, nhất định tôi sẽ mặt dày đến uống rượu."

"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ông." Lâm Vũ miễn cưỡng mỉm cười.

Vì Bồ Thạch Hoè còn có việc phải làm nên cũng không ép ở lại, hắn lập tức phái người đưa ông rời đi.