Trong khi Vương Triệu Huy đang kinh hãi thì cô nhân viên sale lại vô cùng vui mừng.
Đồ đạc trong biệt thự này nếu bán ra thì cũng có thể bán được cả trăm nghìn tệ! Cho dù có bán căn biệt thự này thì cô ta cũng sẽ không nhận được nhiều tiền hoa hồng như vậy!
Hạnh phúc thực sự đến quá đột ngột!
Sau khi định thần lại, cô nhân viên sale vội vàng đuổi theo, muốn xin số điện thoại của Lâm Vũ nhưng hắn đã lái xe đi mất.
Cô ta đứng đó, vừa mừng vừa tiếc. Đây chắc chắn là một người siêu giàu! Tại sao cô ta lại không biết xin số điện thoại chứ?
Người như vậy, nếu như thân quen nhiều hơn, chắc chắn sau này sẽ vô cùng có lợi!
Ngay lúc cô ta đang hối hận thì bên tai vang lên tiếng chuông báo của cảnh sát...
“Ai báo cảnh sát vậy?” Cửa xe mở ra, cảnh sát Lý Tuấn bước xuống. "Là tôi đã báo!" Người phụ nữ quyến rũ nhanh chóng giơ tay lên.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Vương Triệu Huy đã kéo tay cô ta xuống, hung dữ trừng mắt, nhanh chóng cười xin lỗi Lý Tuấn: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Người phụ nữ ngu ngốc này. Cô nhìn thái độ của người đó có giống sợ cô báo cảnh sát không? Đừng bắt người ta để rồi bị ghi thù.
Đến lúc đó, ông ta sẽ là người xui xẻo!
"Hiểu lầm?" Lý Tuấn cau mày, nghiêm nghị nói: "Tôi nói cho các người biết, báo án giả sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý! Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ bắt các người về đồn!"
Khi nghe tin mình sắp bị giam giữ, cô gái kia đột nhiên hoảng sợ.
Cô ta không dám giấu nên nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc khiến Vương Triệu Huy tức giận đến mức suýt chút nữa không nhịn được tát cô ta hai cái.
Sau khi hiểu rõ sự tình, Lý Tuấn lại hỏi bọn họ: "Các người có biết thân phận của người đó không?"
"Không biết." Vương Triệu Huy nhanh chóng lên tiếng trước, liên tục lắc đầu.
“Tên cũng không biết sao?" Lý Tuấn nghỉ ngờ nhìn ông ta.
"Tôi không biết, thực sự không biết." Vương Triệu Huy như sắp khóc: "Cảnh sát, chuyện này là do tôi sai trước, tôi bị đánh, tôi thừa nhận, không làm phiền các anh nữa."
"Không làm phiền chúng tôi mà còn báo cảnh sát?"
Lý Tuấn tức giận nói: "Bây giờ đã đến rồi thì tôi phải tìm hiểu rõ tình hình!"
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía cô nhân viên sale: "Không phải đối phương đã ký hợp đồng sao? Cô hãy xem tên anh ta là gì."
"Lâm Vũ."
"Ai cơ?" Nghe vậy, trong lòng Lý Tuấn chợt run lên, không để ý đến sự kinh ngạc của cô nhân viên sale, giật lấy hợp đồng trên tay cô ta.
Sau khi nhìn thấy cái tên được ký trên hợp đồng, vẻ mặt của Lý Tuấn đột nhiên thay đổi.
Thực sự là Lâm Vũ!
Từ phong cách hành sự có thể thấy, có lẽ hắn chính là Lâm Vũ đó.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lý Tuấn, trong lòng Vương Triệu Huy không khỏi gào khóc.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Lâm Vũ này chắc chắn có xuất thân tầm cỡ!
Toang rồi! Lần này thực sự đã đắc tội với người không thể đắc tội rồi.
Khi Vương Triệu Huy đang tự trách mình, cuối cùng Lý Tuấn cũng định thần lại, cẩn thận trả lại hợp đồng cho cô nhân viên sale rồi quay lại nhìn Vương Triệu Huy.
"Hãy tự cầu phúc đi!" Lý Tuấn lắc đầu thở dài, bước nhanh ra xe.
Vương Triệu Huy vốn đã sợ hãi, nghe anh ta nói như vậy, sợ đến hồn bay phách lạc.
Khi tỉnh táo lại, ông ta nhanh chóng đuổi theo và hỏi Lý Tuấn với vẻ mặt kinh hãi: 'Lâm Vũ này là ai?"
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.” Lý Tuấn lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết, ở Giang Bắc không có người nào có thể đắc tội hắn.”
Vương Triệu Huy nghe vậy, sợ hãi đến mức ngã xuống đất. Lý Tuấn nhìn ông ta với ánh mắt thông cảm, lắc đầu rồi khởi động xe.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Triệu Huy vang lên. Ông ta khó khăn mới định lại, run rẩy bấm nghe.
"Vương tổng, không hay rồi, mấy phút trước, tất cả khách hàng lớn của chúng ta đã hủy hợp tác..."