'Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu rồi nhẹ nhàng cười: “Đâu có nghiêm trọng như dì nói.
"Dì Tuyên của cháu nói đúng." Thẩm Vũ Nông nói: "Hai người đều không thích hợp, để tôi đi! Dù sao tôi cũng không liên quan gì đến cô ấy, cùng lắm thì vứt thể diện đi!"
"Không được, cụ là chủ của một nhà, cụ không thể đi, tôi đi!"
"Tôi đi!"
Trong nhất thời, đám người nhao nhao bắt đầu tranh giành.
Ai cũng biết nhờ vả Diêm Thiền không dễ dàng như vậy.
Dù mặt dày đi cầu xin thì cô ta cũng chưa chắc đã chịu.
Tuyên Vân Lam là mẹ Lâm Vũ, nhất định không thể mất tôn nghiêm đi van xin Diêm Thiền.
Thẩm Khanh Nguyệt và lão gia tử là mặt mũi của Thẩm gia nên cũng không thể đi.
Nghe mọi người cứ tranh nhau như vậy, Lâm Vũ lại cảm thấy đau đầu.
"Được rồi, đừng tranh nhau nữa." Lâm Vũ bảo họ ngừng lại rồi trầm giọng nói: "Mọi người không hiểu Diêm Thiền, nếu cô ta không muốn nói thì các người có cầu xin thế nào cũng không được! Con đi nói rõ ngọn nguồn với Diêm Thiền, hi vọng cô ta đổi một điều kiện mà con chấp nhận được!”
"Đừng có đứng đó nói xấu em! Em không hiểu chuyện như vậy sao?" Lúc này giọng nói của Diêm Thiền vang lên.
Diêm Thiền đi ra từ trong nhà, tức giận nhìn Lâm Vũ: “Anh phải nói sớm thứ này liên quan đến thuốc cứu mạng cô em chồng chứi"
Lâm Vũ lập tức mừng rỡ, khó tin nhìn cô ta: “Cô thật sự chịu nói? Không cần điều kiện? Hay cô cứ thay một điều kiện tôi đáp ứng được đi!"
"Cút!" Diêm Thiền giận dữ, khó chịu nói: "Cứu mạng em chồng mà em còn nói điều kiện sao, anh nghĩ em là người thế nào?”
Diêm Thiền không ngốc. Cô ta biết rõ Lâm Thiển quan trọng đến mức nào đối với Lâm Vũ.
Lấy chuyện này nói điều kiện với Lâm Vũ thì dù hắn chấp nhận cũng sẽ mất rất nhiều thiện cảm đối với cô ta.
Hơn nữa cô ta thật sự không làm được chuyện lấy manh mối liên quan đến thuốc cứu mạng em chồng để bàn điều kiện với Lâm Vũ.
"Mấu chốt là Lâm Thiển không phải em chồng của cô."
Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta rồi chân thành nói: "Cô có thể đưa ra điều kiện, tôi sẽ không trách cô! Hơn nữa tôi cho rằng đây là điều hiển nhiên! Nói thật tôi không muốn nợ cô."
"Vậy em càng muốn anh nợ eml" Diêm Thiền gian manh nháy mắt mấy cái: “Vậy về sau anh không thể hung dữ với em được nữa."
Lâm Vũ cười khổ.
Đúng thế, cuộc đời hắn sợ nhất là nợ ân tình. Càng sợ thiếu nợ Diêm Thiền.
Thiếu ân tình thì dễ mà trả mới khó.
Lúc đầu hắn đã không nhẫn tâm được với Diêm Thiền, nếu nợ ân tình nữa thì về sau thật sự không làm thẳng tay được.
"Em nói này, rốt cuộc anh có muốn em nói cho anh biết không?" Diêm Thiền trêu ghẹo nói: "Không phải là manh mối về thuốc cứu mạng em chồng sao? Anh không vội nhưng em bắt đầu sốt ruột rồi.". Truyện Quan Trường
"Đương nhiên cần!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
"Vậy đi theo em." Diêm Thiền nói: "Em có thể nói, nhưng chỉ nói cho một mình anh thôi!"
Nói xong, Diêm Thiền đã đi đến phòng của mình.
Lâm Vũ đáp lại một tiếng rồi trấn an nhìn bọn Tuyên Vân Lam một cái, sau đó lập tức đi theo.
Rất nhanh Lâm Vũ đã đi vào phòng Diêm Thiền rồi đóng cửa lại.
Diêm Thiền biết chuyện này quan trọng nên không đùa hắn nữa, chỉ duỗi bàn tay trắng nõn ra: “Đưa bức ảnh kia cho em xem lần nữa."
"Được!" Lâm Vũ lập tức lấy điện thoại ra rồi mở bức ảnh kia lên. Diêm Thiền nhận lấy điện thoại, cẩn thận nhìn một hồi rồi dân dần nhíu mày.
Lâm Vũ thấy thế thì trong lòng lập tức "Lộp bộp", khẩn trương hỏi: "Làm sao. vậy? Có vấn đề gì?"
Diêm Thiền ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ hoài nghỉ: “Anh xác định cái này liên quan đến tung tích của loại thuốc cứu mạng Lâm Thiển?"
"Đương nhiên xác định!" Lâm Vũ chắc chăn gật đầu: “Rốt cuộc là sao, cô đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói!"
"Gấp cái gì! Em đã hứa nói cho anh thì chẳng lẽ còn đổi ý sao?" Diêm Thiền lườm hắn một cái rồi chau mày nói: "Nếu như cái này là tung tích liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển thì nó không dễ lấy."