Vẻ mặt Lâm Vũ lãnh đạm, trong lời nói không mang chút tình người nào. Sau khi nghe Lâm Vũ nói vậy, mọi người đột nhiên tỏ ra bối rối.
“Vậy... chúng ta sẽ đi thắp hương cho ông nội và cha cháu!”
Nhậm Đồng Hoa bất lực, lặng lẽ thở dài, trên mặt tràn đầy thất vọng. Mấy chục năm rồi.
Bà ta rất muốn được gặp con gái mình, sẵn sàng dành phần đời còn lại để bù đắp tội lỗi đối với con gái.
"Tùy các người! Có điều nếu làm ảnh hưởng đến việc điểm danh ở các bộ phận, hậu quả tự chịu."
Lâm Vũ không nói thêm nữa, ấn người đàn ông lực lưỡng còn đang ngơ ngác xuống, đá vào chỗ ngồi của anh ta: "Chê ngồi không thoải mái thì cứ ngồi xổm đi!"
Nói xong, Lâm Vũ mới ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.
Vốn dĩ muốn Nam Cung Bác quỳ trước mộ ông nội và cha mình để sám hối. Nếu họ đều đến Giang Bắc thì để họ thắp hương vậy!
Lúc này, Nam Cung Linh lại bước tới, cúi đầu nói: "Gia chủ, chúng tôi đã đặt chỗ ở khoang hạng nhất rồi, mời gia chủ chuyển đến khoang hạng nhất."
“Tôi không yếu ớt như vậy.” Lâm Vũ từ chối không chút do dự, thậm chí không thèm mở mắt.
Chẳng trách không có chỗ ngồi ở khoang hạng nhất nữa, hoá ra đều bị người của Nam Cung thế gia đặt trước rồi!
“Ngay cả gia chủ cũng không ngồi khoang hạng nhất cho nên chúng tôi đương nhiên không dám.” Nam Cung Linh ngước mắt nhìn về phía Lâm Vũ: “Chúng tôi sẽ đổi chỗ với các người.”
Chuyển từ khoang hạng nhất sang hạng phổ thông?
Mọi người nhìn nhau, ngạc nhiên và vui mừng.
Chẳng mấy chốc đã có người dẫn đầu, những người khác cũng vui vẻ đổi vị trí.
Chỉ có người đàn ông cường tráng kia và hai người bạn của anh ta là trán đổ mồ hôi, nhất thời không biết phải làm sao.
"Mau đổi chỗ đi!"
Nam Cung Linh lạnh lùng nhìn người đàn ông vạm vỡ, nói thêm: "Nhớ kỹ, ngồi xổm!"
Trong lòng ba người run rẩy, không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy đi về phía khoang hạng nhất.
Chẳng bao lâu, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trong khoang hạng nhất.
'Trên chiếc ghế da vốn rất thoải mái, một người đàn ông cường tráng chân trần ngồi xổm trên đó, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn bộ dạng đó của anh ta, nhiều người bật cười thành tiếng.
Đáng đời!
Cậy sức mạnh thể chất mà hống hách, ngang ngược, bây giờ lại tự chuốc họa vào thân!
Sau khi đổi vị trí, mọi người ngồi quanh chỗ ngồi cạnh Lâm Vũ.
Nam Cung Tình và Nhậm Đồng Hoa ngồi ở bên cạnh hắn, một người bên trái, một người bên phải.
Khi máy bay cất cánh, mắt của Nhậm Đồng Hoa luôn nhìn vào khuôn mặt Lâm Vũ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng bà ta vẫn không nhịn được liền nói: "Vũ Nhi, năm đó ông ngoại cháu đã phạm sai lầm lớn, bà và những người khác trong nhà thật sự
không biết chút gì cả. Cháu đừng trách chúng ta có được không?
“Nếu như các người biết thì bây giờ đã thành thi thể rồi.”Lâm Vũ thờ ơ trả lời, vẫn không mở mắt.
€ó vẻ như hắn còn không thèm nhìn đám người của Nam Cung thế gia lấy một cái.
Trong lòng Nhậm Đồng Hoa khó chịu, bà ta lại im lặng. Bà ta hiểu ý của Lâm Vũ.
Hắn không tàn sát Nam Cung thế gia cũng vì niệm tình nhiều người không biết về việc đó.
Quả thực có thể hắn cũng không trách những người không biết chuyện, nhưng cũng không coi những người này là người thân của mình, chỉ là những người xa lạ có quan hệ huyết thống.
Còn xa lạ hơn cả người lạ.
Nam Cung Tình thấy bà nội bị nói cho cứng họng, lập tức làm động tác nhe răng móng vuốt về phía Lâm Vũ đang nhắm mắt, nhưng rất nhanh chóng bị Nhậm
Đồng Hoa lườm một cái liền kiềm chế lại.
Nam Cung Tình bất mãn liếc nhìn bà nội, trợn mắt, ghé sát vào tai Lâm Vũ, ngọt ngào gọi: “Anh họ...”
"Cô có đọc tiểu thuyết không?" Lâm Vũ nhắm mắt hỏi.
Nam Cung Tình sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Không, sao vậy?"
"Tôi đề nghị cô nên đọc một chút đi."
Lâm Vũ thản nhiên nói: “Trong tiểu thuyết, anh họ đều là nhân vật phản diện.” Khóe miệng Nam Cung Tình giật giật, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng Lâm Vũ đang tự nói mình, hắn là anh họ, là nhân vật phản diện, đừng có lại gân hắn!
Thể hiện ý tốt nhưng lại bị hắt hủi!
Tròn lòng Nam Cung Tình thầm chửi bới, tức giận ngồi đó, không nói thêm gì nữa...