Bên ngoài Dương Công Quán, Vương Sách còn đang chờ đợi.
Thấy hai người ra tới thì vội vàng nghênh đón.
Bạch Diệu Thủ khế nhếch miệng, do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn không mở. miệng.
"Có chuyện gì thì nói thẳng."
Lâm Vũ chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta thì lạnh nhạt mở miệng.
Thấy hành động của mình không thể trốn thoát con mắt của Lâm Vũ, rốt cục.
Bạch Diệu Thủ cũng mở miệng: "Thuộc hạ có một chuyện không hiểu, xin Mục Bắc Vương giải đáp nghỉ ngờ giúp thuộc hạ."
"Lên xe rồi nói."
Lâm Vũ vừa nói vừa lên xe.
Bạch Diệu Thủ cũng lên xe theo, Vương Sách đi thẳng đến phòng điều khiển.
Khi xe khởi động, Bạch Diệu Thủ lập tức hỏi thăm: “Vì sao không niêm phong Dương Công Quán?”
"Đây là địa bàn của anh, anh muốn niêm phong thì cũng được." Lâm Vũ mỉm cười.
Bạch Diệu Thủ lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực: “Ngài không mở. miệng thì tức là Dương Công Quán không cần niêm phong."
"Anh cũng rất hiểu tôi." Lâm Vũ cười ha ha: “Anh niêm phong Dương Công Quán còn sẽ có Lý Công Quán, Vương Công Quán, một Dương Công Quán đã bị các người tìm hiểu rõ ràng tốt hơn hay là một công quán càng bí hiểm tốt hơn?"
Bạch Diệu Thủ hơi cứng lại, lại nói: "Tất nhiên là Dương Công Quán."
"Đúng thế." Lâm Vũ mỉm cười nói: "Anh nên sử dụng Dương Công Quán mà không phải niêm phong nó, anh hiểu chưa?”
Bạch Diệu Thủ sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lâm Vũ.
Đây là muốn để Dương Công Quán biến thành một trong những mạng lưới tình báo của mình!
Người ra vào nơi như Dương Công Quán không nói là đại phú đại quý, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút địa vị xã hội.
Những người này tập hợp lại với nhau sẽ bàn tán rất nhiều chuyện. Nói không chừng những thứ họ nói là tình báo mình cần!
Bạch Diệu Thủ bỗng tỉnh ngộ, cảm kích nhìn về phía Lâm Vũ: “Là thuộc hạ ngu dốt, đa tạ Mục Bắc Vương chỉ điểm!"
"Anh không ngu dốt, là đi vào điểm mù nhận thức thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Trên thế giới này mạng lưới tình báo tốt nhất không phải do những chiến sĩ thiết huyết tạo thành, mà là từ đủ mọi tầng lớp."
"Thuộc hạ đã rõ!" Bạch Diệu Thủ vui mừng quá đỗi.
Khó trách tên khốn kiếp Ninh Loạn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn kéo Mục Bắc Vương đến chỗ anh ta ở!
Mục Bắc Vương chỉ tùy tiện đến chỗ mình một chuyến mà đã nhìn ra vấn đề cấp bách trước mắt mình cần giải quyết, thậm chí đã bắt đầu giải quyết giúp mình.
Một câu đánh thức người trong mộng!
Lâm Vũ cười cười rồi hỏi Vương Sách: "Anh có sớm trao đổi với Dương Tiến hoặc là bảo người khác bắt chuyện với Dương Tiến?"
"Không có!" Vương Sách chắc chắn nói: "Ti chức chỉ dựa theo sai bảo của quân chủ mà thông báo cho người của Từ gia và Phó gia, còn cố ý cảnh cáo họ không được tiết lộ thân phận của ngài và quân chủ."
Lâm Vũ khẽ gật đầu rồi lại hỏi Bạch Diệu Thủ: "Thấy chưa?"
"Nhìn thấy!" Trên mặt Bạch Diệu Thủ tràn đầy vui mừng: “Dương Tiến có ánh mắt không tệ, biết tiến thối, dùng rất tốt, sẽ có hiệu quả không tưởng được!"
Trước khi người của Phó gia và Từ gia đến, Dương Tiến không tiếc bôi xấu thanh danh của Dương Công Quán và chủ động đứng ra nâng đỡ họ, tầm nhìn này không phải ai cũng có được.
Một người tinh mắt sẽ dùng rất thuận tay.