Mùa hè nóng bức làm cho Tưởng Thần mất đi hứng thú ra ngoài du ngoạn. Khó có được ngày nghỉ, cậu nằm ở nhà trộm làm chú mèo lười biếng. Tưởng Thần bỗng nhớ đến truyện tranh mình xem trên mạng hôm trước. Lòng tò mò lại nổi lên, cậu liền chạy lên mạng xem thử lần nữa.
“《 Mục tiêu tìm người 》 của Cấp Cầu Sơn Căn Lăng ! ! ! Cảm ơn các vị đại hiệp ! ! !”
Tưởng Thần nhịn không được lòng hiếu kỳ liền nhấn chuột vào trang web xem thử. Cậu nhất thời bị nội dung của bộ truyện hấp dẫn. Sau khi xem xong một chương cậu viết bình luận bên dưới. “Cái này là đam mỹ sao?”
Rất nhanh Tưởng Thần liền nhận được câu trả lời nhiệt tình của một cô gái, “Đúng vậy, đúng vậy, đây là đam mỹ ah’!”
“Lại một cô gái rơi vào cái bẫy ngọt ngào này sao?! Chúng ta ở cái động không đáy này hoan nghênh nàng~~~.”
“Khẩu hiệu của chúng ta là, “Đường vào đam mỹ sâu tựa biển, từ nay về sau tiết tháo là người qua đường!”
Tưởng Thần bị bình luật của bọn họ chọc cười, “Mọi người hiện giờ đều xem cái này sao? Không cảm thấy tình yêu này rất kỳ quái ah’?”
Ngay lập tức có người phản bác nói, “Sao lại kỳ quái chứ? Hiện giờ là niên đại nào rồi? Tính hướng sớm đã tự do! Hơn nữa ngươi không thấy bọn họ rất xứng đôi sao? Chưa kể tính hướng là chuyện của người ta. Giống như ta ủng hộ Tiểu Hoàn Tử với Hoa Luân ở bên nhau vậy. Chính là vì cảm thấy bọn họ ở cùng một chỗ rất hạnh phúc thôi.”
“Tiểu Hoàn Tử với tiểu Ngọc mới là một đôi chứ?! Ta không đồng ý!”
Những cô gái lúc đầu còn kiên nhẫn giải thích cho Tưởng Thần, thì đột nhiên bị một đề tài khác hấp dẫn lực chú ý. Tưởng Thần không tiếp tục chú ý đến bọn họ, cậu lật vài trang truyện ở phía sau liền nhìn thấy tình tiết làm cho người ta đỏ mặt tim đập. Cái kia hình như vẽ có chút lớn hơn bình thường ah’…
“Khoang đã, người mới đâu rồi? Diễn đàn này là của chúng ta, ở trong này có rất nhiều đại thần, đặt biệt có cả hoạ sĩ vẽ truyện nữa. Nếu ngươi có hứng thú thì đăng ký vào nhóm nói chuyện với chúng ta. Phần xác minh ngươi viết ID của ta là được rồi.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Thần lại cảm thán, tính tình của những cô gái thích đam mỹ này là thật tốt.
Xem truyện tranh cả một buổi chiều, cổ Tưởng Thần có chút mỏi. Cậu không thường ngồi trước máy tính lâu như vậy, nhưng hôm nay lại đặt biệt ngồi đây. Nhớ tới người kia bảo cậu tham gia nhóm nói chuyện. Cậu liền lấy email đã lâu không dùng của mình đăng ký tài khoảng. Phần xác minh cậu nhập ID của đối phương. Quả nhiên ngay lập tức thông qua.
“Ai u, giờ này mà cũng có người gia nhập sao?? Người mới đến đây làm quen với mọi người đi.”
“Mỗi lần có người mới vào nhóm là các nàng liền trêu chọc người ta. Đây là tiểu cô nương tôi vừa gặp trong topic kia, người ta mới lọt hố, các nàng đừng có doạ người ta chạy ah’!”
“Giờ này mà có người mới sao!!! Nhưng mà các nàng, có ai biết tin tức của Bối Gia đại nhân không? Hắn mới vừa lên Q kìa?! Tôi muốn xem chương mới!! Phải tróc nã hắn ngay!!”
“Tôi vừa pm hắn rồi. Hắn nói chín giờ tối hôm nay sẽ lên đây, nàng chờ đi.”
Tưởng Thần vuốt bàn phím nửa ngày nhưng chỉ đánh vài chữ. “Bối Gia là ai?”
“Bối Gia đại nhân là một cao thủ vẽ truyện đam mỹ nổi tiếng ở thế giới của chúng ta. Tác phẩm của hắn rất hắc ám, làm cho chúng ta tan nát cõi lòng. Nhưng nó thực sự khiến người ta si mê!!! Để ta lấy địa chỉ web cho ngươi xem thử.”
Cô gái vừa nói xong liền ném cho Tưởng Thần một chuỗi địa chỉ web. Cậu theo địa chỉ đó vào trong một trang web, bên trong được trang trí rất u ám đen tối. Hình đại diện của người kia là bức tranh một thiếu niên bị đóng đinh trên cây thánh giá. Không thể không nói, trình độ sáng tác của Bối Gia rất phong phú. Cậu bấm vào trang chuyên mục của hắn, truyện dài truyện ngắn có hơn mười cái. Hầu như mỗi truyện đều có hơn trăm triệu lượt xem. Xem ra người này rất có danh tiếng.
Tưởng Thần chọn một truyện ngắn tên là “Khi tôi còn nhỏ” xem thử. Nhất thời bị sự tăm tối trong tranh vẽ của đối phương tra tấn làm cho cậu có chút đau lòng.
Tưởng Thần không khỏi tò mò hỏi, “Những truyện này sao đều là bi kịch vậy?”
Rất nhanh Tử Dạ liền trả lời cậu, “Chuyện của Bối Gia đại nhân vốn không nên nói ra. Nhưng ta sợ người trong diễn đàn nói lung tung làm cho đại nhân tức giận. Bối Gia đại nhân có một lần nói, những truyện hắn vẽ là để cho một người xem. Chờ đến một ngày nào đó người kia đáp ứng ở bên hắn, hắn mới có thể vẽ kết cục HE. Nói thật chúng ta cũng rất muốn xem kết cục HE, ngọt ngào như mật. Thế nên mọi người hiện giờ ai cũng thủ ở chỗ này. Chúng ta luôn hy vọng một ngày nào đó Bối Gia đại nhân sẽ có kết cục viên mãn.”
“Hoá ra là như vậy, tôi thấy kỹ xảo vẽ tranh và tình cảm của anh ta đặt rất đúng chỗ. Nhưng nó lại rất u ám, tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã trải qua chuyện gì đó không may trong cuộc sống đời thật. Truyện “Khi tôi còn nhỏ”, anh ấy đã dùng ba loại màu sắc khác nhau hoà lẫn cùng một chỗ, thật đúng là có sáng ý.”
“Không ngờ ngươi cũng hiểu về hội hoạ.”
“Bình thường tôi cũng có vẽ một chút.”
“Thật vậy sao?! Ngươi cho ta xem tranh vẽ của ngươi đi. Đúng lúc gần đây có một tác giả đang dự định tìm hoạ sĩ vẽ truyện. Nếu ngươi vẽ đẹp ta có thể đề cử ngươi. Bối Gia đại nhân rất hay xuất quỷ nhập thần. Đúng rồi, ngươi là sinh viên phải không?”
“Ừ.”
“Vậy tốt quá! Mau cho ta xem tranh của ngươi đi.”
Tưởng Thần liền chọn một vài bức tranh bình thường mình hay vẽ gửi cho đối phương.
“Uy, ngươi cho ta xem bình hoa thì có lợi ích gì ah’… ngươi có vẽ người hay không?”
Tranh vẽ người Tưởng Thần cũng chỉ vẽ mỗi Tưởng Chính Bắc. Nhưng những bức hoạ này không thể gửi cho đối phương được. “Thật ngại quá, tôi không có vẽ người, hay là hiện giờ tôi vẽ sơ lượt cho cậu xem.”
“Cũng được, ngươi vẽ nhanh lên.”
Rất nhanh Tưởng Thần đã đem tranh vẽ của mình gửi cho Tử Dạ. Cô gái kia ngay lập tức nồng nhiệt đáp trả cậu, “Đẹp quá trời ơi! Ngươi vẽ thật đẹp mà! Ta đi đây, ta thật sự đã nhặt được bảo bối rồi. Ta đem cái này cho mọi người trong diễn đàn xem thử, có được không?”
“Ừ.”
Tử Dạ đem tranh của Tưởng Thần gửi lên nhóm, rất nhanh liền có người vây xem.
“Không ngờ Tử Dạ có thể dụ dỗ được một người xuất sắc như vậy. Nhóm này của chúng ta sắp có thêm một đại thần rồi.”
“Mà tiểu Thần? Ngươi còn vẽ cái gì nữa không, cho mọi người xem đi.”
Tử Dạ chen vào nói, “Tiểu Thần không có vẽ nhân vật, đây là tranh nàng ấy mới vẽ cho ta xem đó. Ta lúc nãy kêu nàng ấy gửi tranh cho ta xem. Nàng ta liền gửi cho ta một bức tranh hình binh hoa, thật là ngốc nghếch mà!”
“Oa! Hoá ra là một cô gái dễ thương ah’!”
“Thật sự thì.. tôi là con trai..”
“Cái gì? Ta đi chết đây!! Tiểu Thần thì ra là một tiểu hủ nam saooo? ! ! !”
“Nam ? ! ! !”
“Trời ơi, Tử Dạ nàng rõ ràng là chó ngáp phải ruồi mà ! ! !”
Hủ nam trong thế giới đam mỹ hiếm đến nỗi có thể so sánh với trường nam sinh có nữ giáo viên. Chỉ một lát sau Tưởng Thần đã bị mọi người nồng nhiệt vây quay. Tử Dạ cảm thấy đối phương dù sao cũng là mình mang vào đây. Nhìn cậu luống cuống trả lời vấn đề của mọi người, cô liền tưởng tượng ra vẻ mặt ngốc nghếch dễ thương của cậu.
“Mọi người đang thảo luận cái gì mà náo nhiệt vậy?”
“Oa! Bối Gia đại nhân xuất hiện!”
“Bối Gia đại nhân vạn phúc kim an!”
“Bối Gia đại nhân vạn phúc kim an! +1″
“Bối Gia đại nhân vạn phúc kim an! +2″
“Các vị ái phi miễn lễ, nói xem các nàng lúc nãy đang nói cái gì ah’?”
“Tử Dạ vừa quyến rũ được một người biết vẽ tranh. Cậu ta còn rất ngốc nghếch đáng yêu. Tất cả mọi người đang nói chuyện với cậu ấy, nghe nói cậu ấy là sinh viên.”
“Ah?”
“Đúng vậy đại thần, cậu ấy gọi là Tiểu Thần, đây là tranh vẽ của cậu ấy.”
“Tiểu Thần?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Mặc dù cách một màn hình nhưng Tưởng Thần không hiểu vì sao mình lại cảm thấy có chút khẩn trương. Nhìn đối phương viết tên mình, cậu bỗng cảm thấy có một chút quen thuộc khó hiểu.
“Tôi cảm thấy tác phẩm của đại thần Hồ Vĩ giao cho tiểu Thần vẽ đi. Vừa lúc Bối Gia đại nhân không có ở đây, chúng ta vẫn có người vẽ tranh.”
Một lúc sau Bối Gia lên tiếng, “Các nàng cũng đừng khi dễ cậu ấy.”
“Chúng ta biết rồi, cẩn tuân thánh chỉ của đại nhân.”
Cứ như vậy, Tưởng Thần đột nhiên trong cái vòng luẩn quẩn này, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai biến thành hoạ sĩ vẽ đàm mỹ cho tác giả Hồ Vĩ. Từ những cảnh mơ hồ của chương đầu tiên, cho đến những cảnh H không tiết tháo. Chờ đến khi Tưởng Thần ý thức được cậu mới quẫn bách phát hiện mình rất thích thú làm chuyện này.
Sau khi đem truyện của mình vẽ bỏ vào trong thư mục, Tưởng Thần nhận được tin nhắn của Bối Gia. “Có ở đó không?”
“Có.”
“Gần đây có quen hay không?”
“Rất ổn, tất cả mọi người đối xử rất tốt với tôi.”
“Tử Dạ nói cậu là nam?”
“Ừ.”
“Là gay ah’?”
Lần đầu tiên bị người khác hỏi thẳng thừng mình có phải là gay hay không. Tưởng Thần có chút không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi hỏi như vậy có phải hơi lỗ mãng không? Vì nam giới trong cái vòng luẩn quẩn này đều là như thế. Tôi chỉ muốn hỏi cậu vậy thôi.”
“… phải.”
“Có người yêu chưa?”
“Có rồi.”
“Thật là đáng tiếc ah’, nếu cậu không có bạn trai tôi sẽ theo đuổi cậu.”
“Anh không phải có người mình thích sao?”
Bối Gia gửi cho cậu một biểu tượng gãi mũi. “Tôi nếu có người như vậy thì hạnh phúc quá rồi.”
“Anh nhất định sẽ có mà.”
“Hy vọng như lời cậu nói.”
Khi Tưởng Chính Bắc trở về nhà liền phát hiện Tưởng Thần còn đang ngồi trong phòng làm việc. Gần đây đứa nhỏ này rất hay ở trong phòng chơi máy tính. Điều này làm cho Tưởng Chính Bắc có chút kinh ngạc. Trong lúc nhất thời hắn cũng sinh lòng nghi ngờ.
Khi hắn đẩy cửa đi vào liền trông thấy Tưởng Thần vươn tay vội vàng tắt màn hình máy tính. Vẻ mặt cậu có chút hoảng hốt nhìn hắn, “Ba ba, ba về rồi ah’?”
“Con vẫn còn ở trong này sao? Buổi trưa đã ăn cơm chưa?”
“Con đã gọi cơm ở bên ngoài ăn rồi.”
“Gần đây ba thường thấy con hay chơi máy tính. Trong trường học có hoạt động gì sao?”
Tưởng Thần cuống quít lắc đầu, “Không phải, chỉ là…”
“Huh?” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, chờ Tưởng Thần trả lời.
“Gần đây con đọc vài cuốn sách trên mạng, cảm thấy rất hay nên vẫn luôn xem…”
“Sách gì vậy? Hay lắm sao?” Nhìn Tưởng Chính Bắc chuẩn bị mở màn hình máy tính, Tưởng Thần liền kích động giữ chặt tay hắn.
“Chỉ là tiểu thuyết trên mạng internet thôi, ba nhất định sẽ không thích đâu…”
Nhìn ánh mắt trốn tránh của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc hiển nhiên biết chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy. Sau khi ăn cơm chiều xong, Tưởng Thần ở trong phòng khách xem TV cùng Tưởng Chính Bắc. Hắn vừa mới đứng dậy, cậu liền vội vàng hỏi, “Ba ba, ba đi đâu đó?!”
“Ba vào phòng làm việc kiểm kê số liệu.”
Tưởng Thần nhớ đến trang web mình vẫn chưa tắt đi, liền kích động giữ chặt tay Tưởng Chính Bắc. Hai mắt đen láy của cậu mở to nhìn hắn, “Ba ba không ở lại với con sao?”
“Bảo bối muốn ba ở lại đây làm gì ah’?”
Tưởng Thần ngại ngùng mỉm cười, cậu đứng lên ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, môi cũng dán lên môi hắn, vừa hôn vừa cắn lên đó hết nửa ngày. Chờ đến khi Tưởng Chính Bắc hé miệng, Tưởng Thần liền đem đầu lưỡi của mình tiến vào bên trong khoang miệng của hắn.
“Ừhm… ba ba…”
Tưởng Chính Bắc nắm lấy gáy Tưởng Thần, đoạt lấy nước bọt trong miệng cậu. Sau đó lại chậm rãi rời khỏi khoang miệng của Tưởng Thần. Hắn nhẹ nhàng cắn lên môi cậu, “Được rồi chứ, hiện giờ ba có thể đi làm việc được chưa?”
Thấy Tưởng Chính Bắc còn muốn đi, Tưởng Thần ngay lập tức đem cả người mình dựa sát lên người Tưởng Chính Bắc, ôm chặt lấy cổ hắn nói, “Không muốn.. ba ba ở đây với con…”
Tưởng Chính Bắc nhướng mày, một tay trượt xuống cái mông căng tròn của cậu bóp nhẹ vài cái, “Bảo bối đang câu dẫn ba sao?”
“Mấy ngày nay đều không có làm.. ba không muốn con sao…” Tưởng Thần nói xong liền vươn đầu lưỡi liếm lên ngực hắn. Đầu ngực của Tưởng Chính Bắc chính là điểm mẫn cảm của hắn. Hơn nữa Tưởng Thần lại dùng ngôn ngữ trêu đùa kích thích, làm cho ánh mắt của hắn ngay lập tức tối sầm lại.
“Là ai lần trước nói làm xong lần này phải nghỉ ngơi một tuần? Hiện giờ con lại muốn tìm bất mãn sao? Vật nhỏ?!”
“Con chỉ muốn ở cùng với ba ba…”
Vì mùa hè nóng bức, nên Tưởng Thần chỉ mặt một chiếc áo thung cùng quần đùi. Chất liệu vải của bộ quần áo lại rất mỏng, nên Tưởng Chính Bắc chỉ cần dùng một chút lực liền có thể đụng đến đầu ngực đang bắt đầu đứng thẳng của Tưởng Thần. “Hai vật nhỏ này cứng lên rồi, thật là mẫn cảm mà, con có muốn nhiều hơn nữa không?”
“Ưhm.. ah a.. ba ba, thật là trướng…”
Chiếc áo thung của Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc kéo lên cao. Sau đó hắn liền dùng miệng tra tấn hai đầu nhủ đã sưng đỏ của cậu. Tưởng Chính Bắc cười xấu xa nói, “Chỗ nào trướng? Là nơi này trướng sao?” Hắn nói xong liền dùng tay búng lên đầu ngực Tưởng Thần, kích thích mãnh liệt làm cho lưng cậu cong lên.
“Ah! Là chỗ đó.. ba ba đừng đụng…”
“Không đụng sao được ah’, để ba giúp con hút một chút, làm nơi này của con hết trướng.”
“Ưh.. a a…” Đầu ngực của Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc hút đến phát ra tiếng. Cậu đỏ mặt vùi đầu ra phía sau lưng hắn. Sao lại doạ người như vậy ah’…
“Bảo bối, cả người con đang run rẫy ah’, không thích ba làm vậy với con sao?”
Tưởng Thần vô thức lắc đầu, Tưởng Chính Bắc khoé miệng khẽ nhếch lên. Đem người đã không còn con tỉnh táo đè lên ghế sô-pha. Ngón tay của hắn trượt xuống chạm vào vật đã cương cứng bên trong chiếc quần lót. “Ah.. ba ba..”
“Vật nhỏ, nơi này của con trướng lên rồi.”
“Ah… không…”
“Còn không thừa nhận, bảo bối của ba rất mẫn cảm, cho dù bị ba làm bao nhiêu lần cũng sẽ thẹn thùng giống như lần đầu tiên vậy. Con nói xem có đúng hay không?”
“…ah..a..”
Tưởng Chính Bắc đem quần lót của Tưởng Thần kéo đến mắt cá chân. Bàn tay hắn nắm lấy vật nhỏ ở giữa hai chân cậu, “Hay là chúng ta bắt đầu từ vật nhỏ này trước đi.”
________________________
=)) và từ đó tiểu Thần trở thành hủ nam~~