Bạch Bích chỉ muốn về núi yên lặng một chút thôi, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi sẽ xuống núi tìm Dương Tô lần nữa.
Trong núi một ngày, trên đời đã là qua rất lâu. Bạch Bích suy nghĩ không mất nhiều thời gian, nhưng khi cân nhắc cẩn thận thì cũng đã mất ba năm ròng rã.
Trở lại tiểu trấn, Bạch Bích đến thẳng học đường, không ngờ nghe nói người nọ thi đậu công danh, đã vào thành làm quan.
Bạch Bích tìm vào trong thành, lại nghe người ta bảo viên quan nhỏ kia chẳng có mắt sắc, bị biếm đi một tiểu trấn nơi biên thành phương bắc xa xôi.
Tìm tới tiểu trấn biên cương, liền nghe người ta nói: người kia chịu không nổi lạnh giá, vừa tới không lâu thì mắc bệnh, một năm trước đã chết vì bệnh tật rồi.