Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 33




Tới thứ Hai, Trịnh Dư An nhận được điện thoại của An Đại.

Với tư cách bạn gái cũ, ngày ấy khi An Đại chia tay với anh, vừa không cắn xé lẫn nhau, cũng không tan rã trong bực bội, thật sự xứng với câu “Thoải mái tạm biệt, đôi bên đều vui”. Đương nhiên, hai người thậm chí còn có thể thi thoảng hẹn nhau ăn bữa cơm, thảo luận lãi suất cho vay cùng hạng mục quản lý tài sản.

“Dạo này em lên kế hoạch triển lãm tới phát điên rồi.” An Đại oán trách, “Cứ buổi này nối buổi khác, chẳng được nghỉ chút nào.”

Trịnh Dư An bật cười, bảo: “Công việc làm ăn của em tốt thì mới kiếm được nhiều.”

An Đại: “Nhưng cũng không thể đổi bằng tóc được.”

Có thể nghèo nhưng không thể trọc vẫn luôn là khẩu hiệu của An Đại. Lần này cô nhận chương trình quảng bá mở thẻ mới của ngân hàng JZ, bàn bạc xong xuôi với bên Phòng khách hàng doanh nghiệp thì mới nhớ ra phải báo Trịnh Dư An một tiếng.

“Em nghe người ta nói dạo gần đây anh thân với Colin lắm?” An Đại đột nhiên hỏi.

Trịnh Dư An sững người. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, khựng lại mất mấy giây rồi mới lấp lửng hỏi lại: “Sao em biết?”

An Đại: “Trước em không phải bảo anh rồi à, anh ta là người nổi tiếng trong giới đó.” Cô ở đầu bên kia hình như bật cười rồi mới nói tiếp, “Lúc trước em cứ thấy anh ta quen quen, còn tưởng do giới này quá nhỏ, anh ta lại hút mắt nhưng về sau cố nhớ lại thì nhận ra hôm triển lãm của Bạch Gian không phải lần đầu em gặp anh ta.”

Trịnh Dư An không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

An Đại: “Chắc anh không nhớ.” Cô nói, “Lúc trước em từng gặp anh ta ở chỗ làm của anh.”

Có nhiều lúc mọi chuyện xảy ra theo một cách thú vị như vậy đó, cứ lục lọi trong ký ức là sẽ có thể tìm được những “tình cờ” và những “xảo ngộ”. Trịnh Dư An không thấy trí nhớ mình kém cho lắm, nhưng nghe chuyện Yến Thư Vọng từ miệng người khác lại quả thực là một việc rất mới lạ.

Hắn trong con mắt của người xa lạ dường như là một gì đó rất khác.

“Hôm đó tiền anh ta rách, muốn đổi một tờ mới.” Bốn, năm năm trước thanh toán online chưa phổ biến như bây giờ, tiền mặt vẫn là chủ yếu. Trong thời gian Trịnh Dư An làm giao dịch viên ở quầy phải luân chuyển vị trị, việc lặt vặt cần làm cả đống, gì cũng phải biết.

Tiếng An Đại trở nên rõ ràng hơn: “Hôm đấy em đang chờ anh tan làm, anh ta thì xếp hàng trước quầy của anh.”

Trịnh Dư An hỏi: “Anh đổi tiền mới cho anh ta hả?”

“Không có đâu.” An Đại hình như nhớ tới chuyện gì buồn cười, hớn hở bảo, “Anh ta không muốn tiền mới. Anh ta muốn anh lấy băng dính dán lại chỗ tiền bị rách cơ.”

Trịnh Dư An lại im lặng. Anh quả thật từng không ít lần giúp sửa tiền giấy nhưng đều là để phục vụ các ông bà có tuổi, hay hoài cổ, có tính phòng bị cao. Trịnh Dư An có thể hiểu được vì sao họ lại cố chấp không chịu đổi tiền mới, giống như đổi xong thì tờ tiền ấy không còn là tờ tiến vốn dĩ, không có giá trị như vậy nữa.

“Lúc đấy em còn nghĩ tính anh tốt thật.” An Đại thở dài rồi chợt nói, “Mà bộ dạng lúc anh sửa tiền lại cho anh ta cũng quá đỗi dịu dàng ý.”

Lúc Trịnh Dư An đang ngẩn người trong phòng nghỉ thì cũng vừa lúc Tần Hán Quan vào hút thuốc. Tần suất quan tâm cấp dưới của gã dạo gần đây đã giảm rồi, cảm giác như có thay đổi gì đó mới, song hai người đã gặp mặt thì nhất định phải hàn huyên chút.

“Cậu ngồi đây làm gì thế?” Tần Hán Quan chuyển thùng rác qua. Mồm miệng gã chẳng có ý tứ gì cả, “Không hút thuốc, đang ủ phân à?”

Trịnh Dư An bị gã làm cho buồn nôn, ghét bỏ kêu: “Anh qua kia hút đi.”

Tần Hán Quan mắng anh “làm màu”, mông thì vẫn dính ở đó. Gã châm thuốc, hỏi: “Đang nghĩ gì kể anh trai nghe nào, công việc có vấn đề à?”

Trịnh Dư An: “Công việc mà có vấn đề thì tôi đã tăng ca rồi.”

Tấn Hán Quan: “Vậy là chuyện tình cảm có vấn đề, gặp cô em nào khó tán hả?”

Trịnh Dư An thầm nghĩ cô em khó tán thì chẳng có, đối tượng cùng giới mập mờ khó hiểu lại thừa một tên.

Tần Hán Quan thấy anh không đáp, gẩy gẩy tàn thuốc, giục: “Nói đi kìa.”

Trịnh Dư An cho hắn một ánh mắt “Anh đúng là bà tám”, nhẫn nại nói: “Thì gặp một chuyện rất thú vị.”

Anh sắp xếp lại câu chữ rồi mới nói tiếp: “Một người vốn tưởng chưa từng cắt qua đời mình, thực ra đã quen biết từ rất sớm, chỉ đáng tiếc là gần đây mới nhận ra.”

“Có vậy?” Tần Hán Quan như thể cảm thấy không tin nổi. Gã bỗng phản ứng, hỏi, “Không đúng, cậu tiếc cái gì? Tiếc nhớ lại muộn hay là quen biết sớm?”

Trịnh Dư An ngẩn người. Anh chưa từng ngẫm qua câu hỏi này, nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng mới bảo: “Hình như đều rất đáng tiếc.”

“Cậu giỏi.” Tần Hán Quan bật cười ha ha. Gã dập điếu thuốc, vỗ vai Trịnh Dư An, “Xa cách lâu ngày nay gặp lại, lãng mạn lắm đó.”

Nói xa cách lâu ngày nay gặp lại thì cũng không chuẩn lắm, nhưng về ý thì cũng không chênh lệch là bao. Buổi chiều sau khi rảnh rỗi, Trịnh Dư An nhắn tin Wechat cho Yến Thư Vọng, người bên kia rất nhanh đã gọi lại.

“Hoạt động giữa năm?” Tiếng Yến Thư Vọng có chút không rõ, “Làm gì thế?”

Trịnh Dư An: “Báo đáp các ba ba.” Ngân hàng JZ mỗi năm đều tổ chức hai đợt hoạt động gắn kết vào giữa năm và cuối năm, thi thoảng vì để thể hiện cũng có mời các khách hàng doanh nghiệp có giá trị tài sản ròng cao tham gia. Đối phương nể mặt sẽ tới một lúc, không nể mặt thì gửi tấm thiệp chúc mừng, Tần Hán Quan sẽ dùng chất giọng dạt dào cảm xúc để đọc như đọc thánh chỉ trên Hội nghị toàn Ngân hàng.

“Anh hay Tiết Tổng, ai tới cũng được.” Trịnh Dư An nói, “Nếu không tới thì gửi tấm thiệp.”

Bên Yến Thư Vọng phát ra tiếng cười khe khẽ. Hắn hỏi: “Em muốn tôi tới sao?”

Trịnh Dư An: “Anh tới chắc chắn là tốt nhất.”

Yến Thư Vọng có lẽ rất thích nghe anh nói câu này, thật sự là dễ dỗ vô cùng.

“Em nhớ tôi rồi chăng?” Tiếc là, hắn đã học được thói có voi đòi tiên.