Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 18




Lúc chủ đề câu chuyện bắt đầu lệch hướng, Trịnh Dư An thật sự cũng không ngờ tới. Chủ yếu vì mấy đề tài có phần thô tục thế này chẳng hề hợp với khuôn mặt như tiên giáng trần của Yến Thư Vọng.

Ăn uống, trai gái là nỗi phiền não của kẻ trần tục, nhìn Yến Thư Vọng kiểu gì cũng không nên có.

“Công việc bình thường bận bịu thế, tôi sắp thành hòa thượng rồi.” Thật sự muốn nói chuyện thì Trịnh Dư An cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Chủ đề không bình thường nói một cách bình thường, bình bình thản thản mới thú, “Dù sao tôi cũng thật sự không phải người tùy tiện.”

Yến Thư Vọng hình như cảm thấy buồn cười. Hắn còn thật sự cười thành tiếng, tay gõ cho điếu thuốc chui ra.

“Hút không?” Hắn hỏi.

Chẳng đợi Trịnh Dư An trả lời, điếu thuốc đấy đã được đưa tới trước mặt anh.

Trịnh Dư An nhận lấy.

Anh nói tiếng cảm ơn, lấy bật lửa, châm thuốc cho Yến Thư Vọng trước. Hai người họ hành động này nối động tác kia, thế mà lại có chút ăn ý, ngay cả nhãn hiệu thuốc lá cũng giống nhau, cũng chẳng biết là ai thiếu của ai.

“Tôi thích tính không tùy tiện của cậu.” Yến Thư Vọng chợt nói. Hắn cầm điếu thuốc, ngón tay cái chống ở huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn Trịnh Dư An.

Đèn trong quán pub thật sự rất tối, ngược lại càng làm tôn lên khuôn mặt sáng sủa của Yến Thư Vọng. Nét cười của hắn thật nhẹ, đuôi mắt lại như mang theo tình ý nồng nàn say mê. Hai nét hợp chung, tựa cảnh sắc vô biên.

Trịnh Dư An bình tĩnh chuyển tầm mắt. Anh rít một hơi thuốc, lúc sau mới bảo: “Đừng nói mãi về tôi nữa. Sao Yến Tổng không tìm đối tượng?”

Yến Thư Vọng gẩy gẩy tàn thuốc, nói: “Không phù hợp.”

Trịnh Dư An thuận miệng hỏi: “Yến Tổng thích người như nào?”

Cũng không rõ Yến Thư Vọng là thật hay đùa: “Tôi thích không quan trọng. Phải là người đó thích tôi mới được.”

Trịnh Dư An có phần sửng sốt: “Ai lại không thích anh cơ chứ?”

Yên Thư Vọng hỏi ngược lại anh: “Cậu thích?”

Trịnh Dư An: “……”

Mấy lời này cứ đá qua đá lại, quanh quanh co co rồi cũng chẳng thoát khỏi ý trêu chọc. Trịnh Dư An rõ ràng chưa uống say mà đầu óc đã quay cuồng cả rồi.

Anh cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói: “Yến Tổng, anh đừng kiếm tôi làm niềm vui nữa.”

Yến Thư Vọng cười cười, qua một lúc lâu mới chợt dùng tiếng Tô Châu nói: “Thứ tôi kiếm không phải niềm vui, là yêu thích.”

Hai người hút hết điếu thuốc, lại uống hai chai bia. Bia thủ công không như bia thường, nồng độ cồn cao hơn rất nhiều. Chương Tấn đến cuối quả nhiên lại xỉn quắc cần câu. Trịnh Dư An chỉ đành gọi hộ người lái xe thuê, nhờ đưa người về.

“Tiểu Trịnh à, hôm nay sếp Yến tới không phải vì nể mặt tôi.” Người say đều hay nói nhiều. Chương Tấn vào xe rồi vẫn còn lôi kéo Trịnh Dư An múa mép không ngừng, “May mà cậu tới.”

Trịnh Dư An phì cười: “Nói gì đấy anh trai, sớm đi về ngủ đi.”

Chương Tấn còn làu ba làu bàu cái gì đấy, lúc thì “cậu với sếp Yến quan hệ tốt”, lúc lại “anh ấy đánh giá cao cậu”, cứ nối tiếp nhau tuôn.

Chờ xe đi rồi, Trịnh Dư An mới thở phào nhẹ nhõm. Anh quay người lại, phát hiện Yến Thư Vọng vẫn đang đứng trước cửa quán bar, không gần không xa nhìn anh.

“Yến Tổng đã gọi xe chưa?” Trịnh Dư An chủ động hỏi.

Yến Thư Vọng lắc lắc điện thoại: “Muộn thế này hơi khó gọi.”

Trịnh Dư An: “Nếu không đi xe tôi đi, tôi tìm người lái thay.”

Yến Thư Vọng không đồng ý mà cũng chẳng từ chối. Trịnh Dư An chỉ coi như hắn ngầm chấp nhận, cùng đứng ở bậc tam cấp chờ tài xế tới.

Tiết trời tháng Sáu nửa nóng nửa không. Qua mấy đợt mưa, mây mù che phủ, chẳng thấy bóng trăng.

Trịnh Dư An móc điện thoại ra tính xem xem tài xế tới đâu rồi. Anh bước xuống một bậc, nương theo ánh đèn đường, hơi cúi đầu.

Ánh mắt Yến Thư Vọng dừng lại ở gáy anh.

“Hình như còn hơi xa.” Trịnh Dư An không quay lại, “Để tôi đổi người khác.” Anh quét màn hình điện thoại, rồi như nhớ ra gì đó, vừa chuẩn bị quay đầu hỏi “Yến Tổng anh ở đâu” thì bỗng thấy sau cổ ấm lên, lòng bàn tay của Yến Thư Vọng đang chạm lên đó.

Trịnh Dư An: “?”

Yến Thư Vọng đứng ở bậc thang phía trên. Hắn vốn cao, lúc này cúi người, một tay đỡ cổ Trịnh Dư An. Hai người họ mặt đối mặt.

“Hình như cậu không biết.” Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm Trịnh Dư An. Hắn cố ý nói thật chậm, “Cậu uống nhiều, cổ sẽ đỏ.”