Gia huấn của Sở gia là bất cứ khi nào cũng không thể tùy tiện buông tay một thứ.
“Vì tôn nghiêm sao?” Cô gái có dáng người nhỏ nhắn vùi ở trong lòng Sở Vân Thâm, dùng ngón tay trắng mềm, nhẹ nhàng chọc chọc lồng ngực hắn, cười tủm tỉm nói.
“Không phải.” Sở Vân Thâm nhìn cô gái trong lòng, mặt mang ý cười.
“Em cũng đoán là không phải.” Cô gái than thở nói, “Nhà anh là tư bản, quỷ hút máu, vì tiền chuyện gì mà không làm được.”
Sở Vân Thâm thoáng cười, “Anh cũng sẽ không vì tiền mà buông tay em.”
“Thế thứ không thể buông tay là gì?”
Sở Vân Thâm sờ sờ miếng hổ phách ở trên cổ, “Là cái này.”
“Bịp bợm, chỉ là anh không muốn tặng cho em mà thôi.” Cô vừa nói dây hổ phách này thật đẹp, cô rất thích, kết quả là Sở Vân Thâm lại lôi gia huấn ra.
“Chẳng lẽ là người con gái khác tặng cho anh!?”
“Là gia truyền.” Sở Vân Thâm cúi xuống hôn má cô gái, “Thanh Thanh ngoan, trừ thứ này, thứ khác anh đều có thể cho em.”
……
“Hổ phách”, hay còn được gọi là huyết phách, minh phách, hồng tùng chi, là nhựa của các loài cây lá kim đã hóa thạch từ xa xưa, chủ yếu là nhựa thông cổ. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên vẹn.
Bình luận truyện