Hồ Nữ

Chương 52: Cẩn thận che chở




Tuyết Hoa bị lực lượng cường đại hút vào huyễn cảnh, lúc này nàng giống như gà con đợi làm thịt, cho dù giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.

"Tiên quân, tiên quân..." Nàng dốc sức liều mạng quay đầu về sau nhìn, hai con mắt hồ ly lúc này mở lớn như trái hạnh. Chỉ thấy hai tay hắn đang mở rộng cả người bay về phía nàng, gương mặt quanh năm bình thản lúc này tràn ngập lo lắng.

Tiên Quân!

Bị lực hấp dẫn nàng không có biện pháp nhúc nhích cố gắng mở rộng hai chân trước.

Nhanh như chớp bay vào tóm mạnh lấy hai chân trước của nàng, Hạ Lăng Vân không chút nào để ý móng vuốt nàng có thể làm thương bàn tay mình.

"Đừng sợ, Tuyết Hoa!" Hắn vội vàng nói, hai mắt nhìn vào huyễn cảnh phía trước. Tuyết Hoa không phải linh sủng của hắn, nếu như bọn họ bị thất lạc trong huyễn cảnh, khả năng gặp lại sẽ không có.

Sau khi hai người ở cạnh nhau, thân thể đột nhiên rơi nhanh xuống phía dưới. Hạ Lăng Vân cố vận hành linh lực để bay lên, nhưng không biết nguyên nhân gì, phương thức phi hành mà hắn sử dụng hai trăm năm nay bỗng mất đi hiệu lực, hắn không thể phi hành, lúc này giống như người bình thường rơi thẳng xuống mặt đất.

Tay trái ôm tiểu hồ ly, hắn giơ bàn tay phải bị thương do móng vuốt của Tuyết Hoa, lòng bàn tay xuất hiện linh quang xanh lá.

Bên tai là tiếng gió thổi vù vù không ngừng, hắn thấy mặt đất cây cối càng ngày càng gần, biết rõ sẽ phải tiếp xúc với mặt đất, liền dùng linh quang chém một khoảng lớn cây cối phía dưới mình.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Những...linh quang mà hắn chém xuống cây cối, khiến cây cối đột nhiên thay đổi sinh trưởng ra những dây leo thực vật. Dây leo màu xanh với màu trong suốt xen lẫn vào nhau, chớp mắt tạo thành một cái lưới lá rộng lớn.

"Rầm! Rắc... rắc..." Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly cuộn loại thành một đoàn nặng nề rơi vào trong lưới lớn.

Tuyết Hoa mím chặt miệng, sợ mình phát ra âm thanh quấy nhiễu hắn.

Dây leo bị chấn động mãnh liệt, sau đó roạt một cái bị xé rách.

Hạ Lăng Vân đã sớm chuẩn bị xong, lập tức nhảy xuống mặt đất.

Sau khi đứng vững, hắn vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực, dịu dàng hỏi: "Tuyết Hoa, có làm ngươi sợ không?" Tiểu hồ ly từ sau khi được hắn ôm thì không nói một lời nào, hắn lo lắng nàng chưa bao giờ gặp hoàn cảnh này nên sẽ sợ hãi.

"Tiên Quân." Nàng ôm chặt ngực hắn, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

Nàng vô cùng biết rõ, nàng là bị huyễn cảnh hút vào, mà hắn là vì cứu nàng nên mới đuổi theo vào. Tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh có nghĩa là xác định sẽ tử vong, hắn không chút do dự xông tới, đủ thấy hắn coi trọng nàng. Sau khi giữ được nàng, hắn luôn luôn bảo hộ nàng trong vòng tay ấm áp và kiên cố của mình, không để nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì. Trong sâu thẳm nội tâm nàng sao có thể không yêu hắn?

"Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng an ủi, một mặt vuốt nhẹ bộ lông nàng, đồng thời quan sát bốn phía xung quanh.

Đây là một rừng rậm nguyên thủy, cỏ cây sinh trưởng giống như ở trong dãy núi Hằng Cổ. Cây cối xung quanh xanh um tươi tốt, không khí tươi mát, những cành cây khô héo úa rơi xuống tạo ra mùi ẩm mốc.

"Tiên Quân, tay người bị chảy máu, thực xin lỗi." Tuyết Hoa ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức uốn éo người, vẻ mặt áy náy nhìn chăm chú vào tay phải của hắn. Đó là do móng vuốt nàng cào đấy.

"Chỉ là vệt xước thôi mà." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, loại vết thương nhỏ này so với lúc hắn thí luyện thì quả là không đáng nhắc tới.

"Không được, người phải nhanh chóng bôi thuốc trị thương." Tuyết Hoa vội vàng nói, "Dùng Ngưng Cơ Cao mà người cho ta dùng lần trước."

Nói xong, nàng nhảy ra khỏi khuỷu tay hắn, ngửa mặt nhìn, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

"Được." Hạ Lăng Vân cảm nhận xung quanh, sau đó tạo ra nước rửa máu trên bàn tay mình, rồi lấy cao ra bôi. Mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tỏa ra, che lại mùi máu tươi có khả năng dẫn dã thú tới.

Đây là Thái Hư Huyễn Cảnh tạo ra thí luyện cho hắn và Tuyết Hoa? Đã từng có một số ít linh sủng theo chủ nhân tiến vào huyễn cảnh, tình huống của bọn họ là như thế này sao? Hắn và Tuyết Hoa không kí khế ước linh sủng, liệu tình huống của hai người có khác không?

Trước đó, Tuyết Hoa ở trong lồng ngực hắn, hai người ở cùng một vị trí, vì sao Tuyết Hoa bị hút vào còn hắn thì khong?

Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ là một pháp khí siêu lớn, chẳng lẽ sinh ra linh trí, chủ động lựa chọn đối tượng để thí luyện?

Nó vì sao hút Tuyết Hoa vào, lại còn chủ động công kích hắn? Những ghi chép về huyễn cảnh không hề nhắc tới điều này.

"Tiên Quân, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tuyết Hoa thấy hắn lâm vào trầm tư, đành phải hỏi thăm.

"Sau khi tiến vào huyễn cảnh, chúng ta sẽ bắt đầu thí luyện."

Thu hồi lại rất nhiều nghi vấn, Hạ Lăng Vân nói: "Lúc chúng ta rơi vào ta đã thử qua, ta không thể phi hành." Khó trách mấy hôm trước Tuyết Hoa cảm ứng được Lệ Quân Hoa và Lâm Vân Phàm không ngự kiếm phi, hóa ra là trong huyễn cảnh không thể phi hành đấy.

"Tuyết Hoa, nếu thí luyện, chúng ta ở cùng nhau và tiếp nhận." Sau khi tỉnh táo lại, Hạ lăng Vân lấy từ trong vòng Càn Khôn thanh kiếm "Thủy Mộc Thanh Hoa."

Đây là pháp kiếm hắn dùng 300 năm thời gian để thu thập đồng thời thỉnh cao thủ tốt nhất khi đó bỏ ra thời gian một năm giúp mình rèn. Pháp kiếm ngoại trừ là một thanh kiếm, còn có thể hoàn toàn phối hợp với pháp thuật hệ thủy và mộc của hắn, cho nên hắn mới đặt là Thủy Mộc Thanh Hoa.

Thủy Mộc Thanh Hoa làm bạn với hắn gần 400 năm, cùng hắn lịch lãm bên ngoài trảm yêu trừ ma, là tiên kiếm mà tinh linh yêu quái vô cùng sợ hãi.

"Chúng ta đi bên nào?" Tuyết Hòa dò hỏi, lỗ tai linh mẫn bắt đầu nghe ngóng xung quanh, cái mũi nhạy cảm cũng không ngừng ngửi bốn phía.

Tiếng hổ gầm, tiếng sói hoang, tiếng xà, chim tước, và tiếng côn trùng xột xoạt...

Mùi cỏ cây, mùi hoa tươi, mùi lá cây phân hủy, mùi bùn đất, còn có một chút ít mùi động vật dùng phân chia lãnh địa...

Tất cả ở đây đều không khác dãy núi Hằng Cổ.

"Tuyết Hoa, huyễn cảnh chủ động hút ngươi vào, chắc có nguyên nhân gì đó, thí luyện này có lẽ chuẩn bị vì ngươi đấy. Ngươi nên cảm thấy đi hướng nào? Ta sẽ giúp ngươi." Hạ Lăng Vân nói. Lệ Quân Hoa và Lăng Vân Phàm xuất hiện ở núi băng, Tuyết Hoa và hắn xuất hiện trong rừng rậm, điều này nói rằng huyễn cảnh sẽ tùy thuộc vào người thí luyện mà biến hóa, Tuyết Hoa cứ tùy tiện chọn một hướng, có lẽ cuối cùng cũng là đích đấy.

Nên đi hướng nào?

Tuyết Hoa cũng không có chủ ý. Nàng nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta tìm dòng sông, sau đó đi xuôi xuống phía dưới, người thấy thế nào?"

"Được." Hạ Lăng Vân gật đầu khen ngợi. Bất kể là người hay động vật, nước chính là nguồn sống. Tuyết Hoa là hồ ly linh căn thủy hỏa, hắn là tu sĩ song linh căn thủy mộc, ở gần nguồn nước thì khi phóng thích năng lực hệ thủy sẽ không tiêu hao quá nhiều năng lực, hơn nữa dù tiêu hao cũng hồi phục nhanh chóng.

Tuyết Hoa nhắm mắt cảm ứng xung quanh, sau đó nói: "Bên trái, hơi nước bên đó nồng đậm." Nói xong, nàng bước về phía bên trái.

Hạ Lăng Vân theo sát phía sau lưng nàng, không dám để nàng rời khỏi hắn quá ba bước.

Một người một hồ xuyên thẳng qua rừng rậm, thân thể Tuyết Hoa nhẹ nhàn, bốn chân như bay. Hạ Lăng Vân vì mặc trường bào trắng tóc dài cho nên luôn bị nhành cây và ngọn cỏ làm vướng.

Đúng là đã quen phi hành giờ đi bộ cảm thấy không quen nha.

Hạ Lăng Vân âm thầm lắc dầu, nói với Tuyết Hoa: "Ngươi chờ một chút, ta đổi xiêm y khác."

Thay quần áo!

Tuyết Hoa lập tức quay người, hào hứng chờ đợi. Nam thần tuy ăn rất ít, nhưng kì quái là hắn không có gầy, còn có cơ bắp, đường cong tuyệt vời.

Nhìn thấy nàng cố ý quay đầu lại nhìn, mắt không chớp một cái, Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Xoay người sang chỗ khác, không cho phép nhìn." Từ khi Tuyết Hoa có thể nói chuyện, trí lực của nàng vô cùng phát triển, hắn không thể tùy tiện tắm rửa thay quần áo trước mặt nàng.

Tuyết Hoa chớp chớp mắt vài cái, rất thuần khiến ngây thơ hỏi: "Vì sao, người nói ta nên nhìn con người thật nhiều, sẽ thuận tiện cho việc biến thân mà."

Hạ Lăng Vân thoáng trầm mặc nói: "Tuyết Hoa, ngươi là hồ ly cái, cho nên tương lai sẽ hóa thành nữ tử. Ta là nam tử, nam tử và nữ tử phải tuân thủ một ít lễ nghi."

Lập tức hai mắt Tuyết Hoa mờ mịt.

Thấy nàng không thể nào lí giải, Hạ Lăng Vân đành phải nói, "Dù sao về sau ngươi không thể tùy tiện nhìn thân thể nam tử." Nói xong, rất nhanh chóng thoát áo bào của mình ném lên người nàng, trong khi nàng đang ngọ nguậy bốn chân trong áo choàng đòi thoát ra, hắn tranh thủ lấy bộ xiêm y màu xanh da trời mặc vào.

Đợi lúc nàng thoát khỏi chiếc áo, hắn đã bắt đầu buộc đai lưng.

"Oa, ô... Người là người xấu, ngao ngao người bắt nạt ta." Tuyết Hoa bất mãn kêu lên, giống như con cún nhỏ bị bắt nạt ngao ngao kêu.

Hạ Lăng Vân không để ý tới nàng, sau khi mặc trang phục xong buộc mái tóc xõa dài lại rồi dùng một cây đàn mộc trâm gài tóc.

Nghĩ nghĩ, hắn lấy mấy cái bình ở trong vòng Càn Khôn, nói với Tuyết Hoa: "Tuyết Hoa ở trong huyễn cảnh ta cũng không thể biết được sẽ phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng có thể bị cưỡng ép phân tán ra, cho nên trên người ngươi phải mang theo một ít...linh đan, cái bình hồng này là Đại hoàn đan dùng trị nội thương, cnf bình đen chính là dùng để giải trừ chướng khí, độc dược Vạn Linh Đan. Đựng trong hộp là Liệt Diễm Đan, còn có thể trong lúc chiến đấu khẩn cấp bổ sung hỏa linh lực cho ngươi, Băng Tuyết Đan thì công hiệu giống Liệt Diễm Đan, lúc ngươi thiếu hụt Thủy linh lực có thể sử dụng..."

Hắn thuyết minh từng cái một, xác định nàng nhớ kĩ mới để nàng thu vào vòng trữ vật. Hắn lúc này cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó đột phát ý tưởng mang cho nàng một ít đan dược phòng thân.

Hắn lại lấy trong vòng Càn Khôn ra một vài món pháp khí hộ thân và một ít hỏa linh thạch, thủy linh thạch, dạy nàng cách sử dụng, hi vọng thời điểm mấu chốt đầu óc nàng đủ linh hoạt để sử dụng.

"Tiên Quân, người đem những thứ này cho ta, vậy người làm sao bây giờ?" Tuyết Hoa cảm kích mà hỏi.

"Ta là thất phẩm tiên quân, ngươi là tứ phẩm hồ ly, ngươi nói cơ hội sống của ai nhiều hơn?" Hạ Lăng Vân mỉm cười vuốt ve đầu nàng. Hắn đoán độ khó của huyễn cảnh sẽ thay đổi theo từng đối tượng thí luyện, nhưng hắn không nói cho nàng.

"Tới rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước." Nhân cơ hội này chuẩn bị tốt trang bị cho nàng, Hạ Lăng Vân đứng dậy, cầm kiếm nhìn về phương xa.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, mái tóc dài buông xõa thường ngày được búi cao, lộ ra gương mặt tuấn tú. Hắn mặc bộ quần áo màu xanh, pháp kiếm trong tay cũng lóe ra ánh sáng màu xanh, toàn thân tràn ngập khí chất mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng trong trẻo thường ngày, có một cảm giác thu hút khó nói nên lời.

Tiên Quân, nam thần của ta, chàng rất đẹp trai!

Tuyết Hoa ngửa đầu hồ ly nhếch miệng, hai mắt hóa thành hai đốm lửa nhỏ, trái tim đập bình bịch như trống trận.

Rất thích, rất thích, rất thích... Là nam thần, là nam thần, là nam thần... Tuyệt đối tuyệt đối, không để chàng thích Lệ Quân Hoa.

Ý chí cường đại quanh quẩn trong đầu nàng, bền bỉ không tiêu tan.