Tuyết Hoa nói không đi chỉ là hờn dỗi, nàng căn bản không dám rời khỏi Hạ Lăng Vân, nhất là khi Hạ Lăng Vân đi gặp Lệ Quân Hoa.
Nàng đi theo hắn tới bên hồ Nữ Thần, nhìn hắn xuống nước tắm rửa, chờ hắn rửa mặt lên bờ chân nhún một cái nhảy lên người hắn.
Hạ Lăng Vân kịp thời ôm lấy thân thể nàng, sủng nịch xoa xoa bộ lông đã
mọc khá dày của nàng, ngồi xổm xuống rửa bốn cái móng vuốt cho nàng, sau đó ôm nàng đi về phòng ngủ của Vong Trần Cư.
"Ngủ đi, ngày mai ta gọi Thanh Bình tới chăm sóc ngươi. Bằng không ngươi đi theo hắn tới Vô Tâm Cư." Hắn ôm nàng đặt xuống ổ tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa dùng móng vuốt cào cào ống tay hắn sống chết không chịu buông tay, kêu lên: "Ta không muốn rời khỏi người."
Hạ Lăng Vân mỉm cười, "Đây là ổ của ngươi, ngay cạnh giường của ta."
"Không, ta muốn ngủ chung với người." Tuyết Hoa cố lấy dũng khí nâng
gương mặt hồ ly lên nói, "Ta đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cũng không
có mùi hôi." Ngoại trừ hai mươi lăm năm bế quan, Hạ Lăng Vân cứ cách
mười lăm ngày lại cho nàng dùng Tẩy Tủy Đan cao cấp, hơn nữa bản thân
nàng chăm tắm rửa vệ sinh, mùi hồ ly nhạt tới mức ngay cả cái mũi hồ ly của nàng cũng không ngửi thấy.
Tiểu gia hỏa là vì hắn nói để nàng ở lại, cho nên trong lòng bất an? <!--Ambient video inpage desktop-->
Hạ Lăng Vân thầm nghĩ, gật đầu nói: "Được." Nói xong, hắn ôm nàng tới giường mình, sau đó đặt nàng bên cạnh gối đầu.
Tắt ngọn đèn hoa sen, buông rèm giường màu xanh xuống, Hạ Lăng Vân cởi giày lên giường.
"Linh khí trong cơ thể ngươi chưa khống chế tốt, cho nên ánh mắt của
ngươi lúc tối mới phát ra linh quang. Những linh thú cao cấp sẽ che dấu
được linh quang trong mắt, thậm chí tu sĩ cấp thấp cũng không thể phát
hiện chúng."
Hắn vuốt vuốt bộ lông tuyết trắng của nàng nói: "Nhắm mắt lại ngủ, nếu không ngươi sẽ ảnh hưởng đến ta."
"Vâng." Lần nữa được nằm trên giường nam thần tiểu hồ ly rạo rực vui vẻ
nói, hai mắt nhắm lại cuộn tròn thân thể, ngoan ngoãn nằm bên cạnh gối
đầu Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân khẽ mỉm cười nằm xuống, kéo chăn mỏng đắp lên người sau đó
nhắm mắt. Tuyết Hoa và hắn ở chung chưa tới nửa năm, nhưng vì nàng hắn
hộ pháp hai mươi lăm năm, bỏ ra chân tình, bây giờ nàng thông minh lanh
lợi, hắn đối xử với nàng như là nữ nhi của mình.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa lo lắng quấy rầy giấc ngủ của hắn không dám mở mắt, nhưng giác quan lại càng linh mẫn. Nàng có thể cảm giác được mái tóc
dài như thác nước đang chạm vào bộ lông của nàng, nghe tiếng hít thở của hắn, ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của hắn.
Nam thần, Lăng Vân Tiên Quân...
Nàng động cũng không dám động, trong lòng thầm hô hoán ta thích chàng
nhất, giống như hắn chính là mục đích để nàng tồn tại ở thế giới này.
Trước mặt đồ tử đồ tôn, hắn cao quý thanh khiết, hắn lạnh lùng nhưng
cũng ôn nhã, hắn thần bí cường đại, trước mặt nàng hắn lại ôn nhu săn
sóc đôi khi còn trêu chọc nàng.
Một tiên quân ưu nhã tuấn mĩ như vậy, sao nàng có thể thích, không si mê, không yêu mến?
Thoáng cái, Tuyết Hoa thấy xung quanh mình là sương trắng nồng đậm. A.... khẳng định là trong giấc mộng rồi.
"Nhân viên quản lí thứ n, ngươi ở chỗ nào, ta muốn biến thành người."
Nàng lớn tiếng kêu lên, xuyên qua làn sương mù trắng. Nàng nhớ rõ nhân
viên quản lí thứ n rất thích tỏ vẻ huyền bí, lúc nào cũng ẩn sau màn
sương trắng nói chuyện cùng nàng.
"Tuyết Hoa, ngươi xem dáng vẻ của ngươi bây giờ." Bóng dáng của nhân
viên quản lí thứ n loáng thoáng xuất hiện sau màn sương trắng.
"Ta...oa, ta biến lại thành người rồi ư?" Tuyết Hoa được nhắc nhở lập
tức cúi đầu nhìn, thấy bản thân nàng đang đứng thẳng, trên người mặc bộ
đồng phục thể thao xanh trắng đan xen. Duỗi hai tay, nàng nhìn bản thân, đột nhiên đối với đôi tay của mình sinh ra cảm giác quen thuộc.
Ngón tay thon dài trắng nõn, ở ngón tay giữa có chút chai, đây là do việc cầm bút lâu ngày.
"Hình dáng này không được." Nhân viên quản lí thứ n nói: "Tuyết Hoa, ngươi hãy tưởng tượng bản thân mặc quần áo cổ trang."
"Đây là dáng vẻ ta lúc trước." Tuyết Hoa nói xong, trong đầu lập tức
xuất hiện một cô bé mười sau mười bảy tuổi buộc tóc đuôi ngựa. Cô bé đeo một cái kính gọng xanh da trời, hai tay ôm một chồng sách vở, gương mặt thanh tú, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Học bá, trước khi xuyên qua nàng là học bá ư!
Tuyết Hoa đột nhiên nghĩ tới điều này. Nhưng vừa nghĩ tới trước kia nàng là học bá, sau khi xuyên về thân thể tiểu hồ ly tính cách lại trẻ con
như vậy? Chẳng lẽ tính cách nguyên bản của tiểu hồ ly ảnh hưởng tới
nàng? Còn có,tại sao sau khi xuyên không bản thân nàng không nhớ rõ tình hình trước kia, tình cảm đối với người nhà rất lạnh nhạt, thậm chí còn
không nhớ nổi hình dáng bọn họ?
"Đừng nghĩ nhiều, quá khứ của ngươi đã chấm dứt, ngươi sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới này." Nhân viên quản lí thứ n nói.
"Ừ." Tuyết Hoa đã sớm tiếp nhận sự thật bản thân nàng xuyên không rồi,
bình tình di tới phía bóng dáng của nhân viên quản lí thứ n, dò hỏi:
"Ngươi biết rõ phiền não lớn nhất của ta lúc này là gì không?" Chuyện gì xảy ra, nàng đã đi bảy tám bước, sao lại giống như dậm chân tại chỗ?
"Biến thành người trước khi Hạ Lăng Vân và Lệ Quân Hoa gặp nhau đúng
không?" Nhân viên quản lí thứ n nói: "Ta cũng không có biện pháp, dù ta
không có năng lực sáng tạo, nhưng có thể chuẩn bị cho ngươi một thân
phận, chuẩn bị cho ngươi bàn tay vàng giả, để các ngươi gặp nhau đó là
cực hạn của ta rồi. Nhiệm vụ của ngươi, ngươi phải tự hoàn thành."
Tuyết Hoa ngẩn người, lập tức nói: "Lệ Quân Hoa nhất định sẽ vượt qua
được Thái Hư Huyễn Cảnh đúng không? Nàng ta còn có thể mang rất nhiều
bảo bối ra ngoài." Hệ thống này không phải là cho nàng thêm trợ giúp mà bắt nàng phải dựa vào chính mình.
"Đúng." Nhân viên quản lí thứ n nói, "Cho nên ngươi cần cố gắng, nếu
không ngươi không thể đấu lại nàng ta. Ngươi đấu không lại, nam thần của ngươi sẽ bị nàng ta cướp đi."
"Ngươi nói không sai." Tuyết Hoa kiên định nói, "Ta sẽ cố gắng, không cầu vượt qua nàng, chỉ cầu nàng ta đừng quấn lấy chàng."
"Ngươi đã rất cố gắng. Bởi vì khát vọng của ngươi rất lớn, lực lượng ẩn
dấu trong cơ thể ngươi dần dần thức tỉnh." Nhân viên quản lí thứ n nói,
"Tuyết Hoa, ngươi hãy tưởng tượng tiểu hồ ly nếu biến thành người sẽ bao nhiêu tuổi, gương mặt xinh đẹp ra sao, sau đó dùng tinh thần lực mặc
cho mình một bộ xiêm y cổ đại. Chỉ cần ngươi thành công, ngươi có thể
nhìn thấy nam thần của ngươi trong giấc mộng."
"Ở trong mộng cũng nhìn thấy?" Tuyết Hoa lập tức cao hứng trở lại.
Tiểu hồ ly còn chưa trưởng thành, có lẽ là mười bốn mười lăm tuổi? Dung
mạo ư, hồ nữ có lẽ sẽ có mái tóc dài mềm mại như lụa, gương mặt trái
xoan trắng nõn, đôi mắt câu hồ đoạt phách, mũi cao nhỏ, đôi môi anh đào
hàm răng trắng bóc, nàng sẽ có làn da trắng nõn, dáng người thon thã, eo nhỏ...
Nàng mặc một cái váy vạt ngắn, đai lưng màu trắng, thắt hình nơ con bướm bên hông...
Trong lúc Tuyết Hoa cố gắng dùng tinh thần lực để thiết kế dáng vẻ mình
lúc biến hóa thành người, thì sương mù nhanh chóng tan biến, lúc này
nàng đứng trong rừng cây bên ngoài Vong Trần Cư. Nơi này là... Nàng nhìn về phía trước, chỉ thấy Hạ Lăng Vân đang ngắm nhìn hồ nước. Gió hồ
thổi, khiến mấy sợi tóc của hắn bay lên, trường bào màu lam nhạt theo
gió chập chờn.
"Tiên Quân, Lăng Vân Tiên Quân." Nàng không để ý dè dặt mà từ trong rừng cây chạy vội ra, ôm Hạ Lăng Vân từ phía sau.
"Tuyết Hoa, đừng làm rộn, suýt chút nữa nàng làm ta ngã vào trong hồ đấy." Hạ Lăng Vân nói, giọng nói mang theo sủng nịch.
"Ta thích chàng, Lăng Vân Tiên Quân, ta thích chàng." Tuyết Hoa lớn
tiếng nói. Bởi vì đang trong giấc mộng của mình cho nên nàng dám lớn
tiếng nói ra khát vọng chôn sau trong lòng.
"Ta biết rõ, ta cũng thích nàng." Hạ Lăng Vân tình cảm nói, "Đợi khi nàng biến thành người, ta sẽ cưới nàng làm thê tử của ta."
"Chàng nói đó, không được phép quên." Tuyết Hoa hưng phấn nói. Đây là
mộng của nàng, nàng hi vọng nam thần yêu nàng, cho nên nam thần yêu
nàng, nàng khát vọng trở thành thê tử của chàng, cho nên nam thần mới
cầu hôn nàng. Mộng, quá hoàn hảo rồi!
"Ừ." Hạ Lăng Vân quay người ôm nào, cúi đầu nhìn chăm chú vào thiếu nữ
trong ngực, kinh ngạc nói: "Tuyết Hoa, nàng rất đẹp, hoàn toàn vượt qua
sự tưởng tượng của ta."
Nhìn gương mặt của mình trong ánh mắt chàng, Tuyết Hoa đắc ý hỏi: "Chàng thích dáng vẻ này của ta sao?" Nàng rất cố gắng thiết kế dáng vẻ của
mình, hi vọng dung mạo của nàng trong tương lai còn đẹp hơn Lệ Quân Hoa.
"Chỉ cần là nàng, ta sẽ thích." Hạ Lăng Vân cười nói, đưa tay nâng cái
cằm tuyết trắng của nàng lên, đôi mắt đen vốn bình thản trong quá khứ
bỗng trào lên tình cảm mãnh liệt.
"Lăng Vân..." Nàng biết rõ chàng sắp làm gì, nói thật ra, là nàng hi
vọng chàng làm như vậy, cho nên trong mộng chàng vẫn cứ làm.
"Lăng Vân..." Nàng nói mơ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt nhắm lại
chờ đợi nụ hôn của nam thần. Nàng rất khẩn trương, lông mi dài khẽ run
rẩy, giống như cánh bướm khẽ động vì bị kinh hãi.
Cuộn cong lại, để cái đầu nhỏ vùi sâu vào lông đuôi, bỗng chốc nàng cảm
thấy toàn thân nóng bừng, khẽ cử động, dịch chuyển cái đuôi thay đổi một tư thế ngủ khác.
Dù sao trên giường của mình cũng tồn tại một sinh vật khác, giấc ngủ của Hạ Lăng Vân không sâu như bình thường. Hắn mơ một giấc mộng đẹp hoang
đường, ngay tại thời khắc mấu chốt hắn vội ép bản thân tỉnh lại.
Nhìn qua đỉnh màn, hai mắt hắn mở to đầy kinh ngạc. Trong mộng có một
thiếu nữ ôm hắn từ phía sau, mà đã mấy trăm năm không tiếp xúc thân mật
với người khác hắn lại thản nhiên mà tiếp nhận, thiếu nữ đó còn tự xưng
là Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa...
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn về phía tiểu hồ ly tuyết trắng nằm bên cạnh. Chẳng lẽ hắn hi vọng dáng vẻ lúc biến thành người của nàng là như vậy,
cho nên trong mộng của hắn Tuyết Hoa mới biến thành thiếu nữ? Bởi vì
hắn có dục vọng, cho nên hắn mới khinh nhờn một thiếu nữ chưa hiểu
chuyện?
Hoang đường, hoang đường, tuy hồ ly khi biến thành người đều là xinh đẹp lẳng lơ, nhưng hắn là một lão đầu tử 800 tuổi, lại có thể nói những lời như vậy với một tiểu cô nương,còn nảy sinh dục vọng, quả thật không
phải là người.