Hồ Nữ

Chương 151: Đại kết cục




Mọi người thấy thân hình khổng lồ của Giao Long từ trên bầu trời rơi xuống, không thể tin được họ đãthành công giết được Giao Long, hơn nữa không một ai bị tổn thương.

"Ô...ô..." Thanh Đồng còn dang cắn phần bụng Giao Long hướng về Lệ Quân Hoa gọi.

Lệ Quân Hoa lau máu trên mặt nói: "Ta đã biết." Hóa ra Thanh Đồng tham ăn, muốn ăn đầu Giao Long, bảo nàng thu lại, miễn cho linh khí của Giao Long tản mất.

Nàng vừa nói xong, Thanh Đồng há miệng nhả xác Giao Long xuống. Nàng lập tức thu vào trong pháp khí trữ vật. Thanh Đồng thu nhỏ bản thể, nhe răng trợn mắt nói: "Răng ta bị gãy." nói xong, nhổ ra năm sáu cái răng lớn.

Lệ Nhi cũng không chê bẩn, nhanh chóng bay tới, dùng khăn tay đỡ mấy cái răng Thanh Đồng nhả ra nói: "Có thể mài thành pháp khí." Răng của bát phẩm thiên hồ luyện pháp khí rất tốt.

Thanh Đồng thờ phì phì trừng mắt nhìn nàng nói: "Trả lại cho ta, đây là răng của ta." Lại tiếp tục hỏi: "không phải ngươi nói nếu ngươi gặp nguy hiểm, phụ thân ngươi sẽ xuyên qua không gian tới cứu ngươi sao?" Nếu chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh tới, thu thập Giao Long chỉ là chuyện nhấc tay.

Lệ Nhi thu răng của Thanh Đồng vào vòng tay Như Ý cười nói: "Vừa rồi, ta gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng sao?" Nàng và Tuyết Hoa vẫn luôn dùng dây trói tiên công kích từ đằng xa, không nguy hiểm bằng Hạ Lăng Vân, Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm, Tần Đạo Nguyên cận chiến với Giao Long ở cự li gần.

Bọn họ vừa nói chuyện, những người khác cũng đáp xuống mặt đất. Trước hết Lục Mẫu Đơn dùng thần thức quét qua thi thể Giao Long, không để ý bẩn đưa tay xuống vị trí cách trái tim Giao Long hút ra mộtviên hạt sâu đậm sắc, hỏi: "Tinh Nguyên Châu của cửu phẩm Giao Long, ai muốn?" Nàng đã lĩnh ngộ đủ quá trình tu tiên, sẽ không mượn huyết tinh để tăng tu vi.

Hạ Lăng Vân, Tần Đạo Nguyên, Hồng Lâm, Hoành Địch trao đổi ánh mắt một hồi, nhanh chóng đưa ra quyết định: Tinh Nguyên Châu chia ra bốn phái.

Tu sĩ phục dụng Tinh Nguyên Châu ở giai đoạn sơ cấp sẽ nhanh tiến giai, nhưng tâm ma rất lớn, đến hậu kì dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên bọn họ không phục dụng. Nhưng nếu để cho những tu sĩ tư chất bình thường, tu luyện chăm chỉ, ý chí kiên định, sẽ giúp bọn họ kéo dài tuổi thọ.

"Thịt Giao Long không biết ăn được không, mặc kệ, ta và chàng thu hồi một ít đã." Lệ Nhi nói, kéo Lâm Vân Phàm giúp nàng chém một đoạn thân thể Giao Long.

Vẻ mặt Tuyết Hoa buồn nôn nó: "Tên này đã biến thành người, ta không muốn ăn, nếu muội muốn, phần ta cũng cho muội."

Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, máu Giao Long có thể luyện đan, vảy chế tạo pháp khí." hắn sẽ lấy một ít, những thứ khác thì chia cho Đạo Nguyên, Hồng Lâm và Hoành Địch.

Cứ như vậy hung thú Giao Long thượng cổ bị phân ra thành vô số phần, được các Tiên Quân thu vào trong không gian trữ vật. Tinh Nguyên Châu được Lục Mẫu Đơn tạm thu vào pháp khí trữ vật, đợi mọi người thu thập được dược liệu sẽ khai lò luyện Tinh Nguyên Đan.

Ở dưới đất tu sĩ và người dân luôn căng thẳng nhìn lên bầu trời, khi thấy Giao Long bị giết, bọn họ vui mừng hoan hô không ngừng. Người bình thường chỉ biết là Tiên Quân lại giết được một yêu quái ghê gớm, các tu sĩ thì biết đầu sỏ gây nên tai kiếp đã bị giết, giới tu tiên sẽ an bình. Chỉ cần thế tục an bình, dân chúng được an cư lạc nghiệp, tu sĩ cũng an tâm tu luyện.

Hạ Lăng Vân và mọi người không muốn liên hệ với đám người triều đình, tới hội quán Ngũ Hành, sau đó nghỉ ngơi tạm, trả lời một ít nghi vấn của tu sĩ. Lệ Quân Hoa đi cùng sư phụ và sư huynh, dũng cảm thú nhận chuyện Giao Long bị phong ấn dưới sơn mạch Xích Long, nàng vô tình vào mê cung chạm phải phong ấn mà sáu vị Tiên Quân cùng đồ đệ dùng tính mạng bố trí, khiến Giao Long thoát ra, nàng có tội, nên thỉnh tội với thế nhân.

Hạ Lăng Vân ra mặt giải thích, nói ra lời tiên đoán của Vu bà và tế tư Ngô Đồng.

hắn đức caov ọng trọng, không người nào hoài nghi lời nói của hắn. Mọi người nghe xong những lời này chút ít oán trách với Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng cũng tiêu tan. Cái này chỉ có thể trách vận mệnh.

Bên trong chính sảnh hội quán Ngũ Hành, mấy vị Tiên Quân trò chuyện, rất nhiều tu sĩ cũng ở đây. Đột nhiên, có một tu sĩ tới bẩm báo nói đặc sứ của Hoàng đế Vương gia Hán Dương đến bái kiến mấy vị Tiên Quân.

Là Hán Dương Vương.

Tuyết Hoa ngồi bên cạnh Hạ Lăng Vân khẽ cười nói: "Hoàng đế phái hắn tới làm gì? Bời vì chúng ta giết Giao Long trừ bỏ hậu hoạn, hắn quyết định khen thưởng chúng ta?"

Hạ Lăng Vân thấp giọng nói: "Có thể Hoàng đế hi vọng giới tu tiên giúp hắn trấn an đại loạn trong triều. Kẻ thù chung không còn, thế lực khắp nơi lại chuẩn bị tranh đấu." Chư vị Vương thúc của nước Kim Phượng vì chuyện yêu quái tấn công con người tạm thời buông mẫu thuẫn và lợi ích bảo hộ dân chúng, hiện tại đầu sỏ đã bị diệt, tiếp sau toàn bộ yêu quái sẽ được giới tu tiên phụ trách, bọn họ lại bắt đầu quan tâm tới lợi ích riêng.

Bởi vì là người có tuổi lớn nhất nên Hồng Lâm Tiên Quân ngồi trên vị trí đầu, đứng lên nói: "Ta đã 2000 năm không liên hệ gì với triều đình thế tục, hiện tại cũng không muốn. Ta muốn đi nghỉ."

Tần Đạo Nguyên đứng lên nói: "Thầy trò chúng ta đến từ đảo hoang, không quan tâm tới nội chính của đại lục." hắn đứng dậy, Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm cũng đứng dậy. Thanh Đồng và Lệ Nhi nhìn rồi cũng đi theo.

Hạ Lăng Vân nhìn Hoành Địch Tiên Quân khẽ cười nói: "Chúng ta cũng là người ngoài, không hứng thú can thiệp vào chuyện triều đình." hắn xoay mặt nhìn quán trưởng hội quán Ngũ Hành nói: "Lưu quán trưởng, chuyện quốc sư là Giao Long ngươi cũng biết, Hán Dương Vương đến thì làm phiền ngươi." nóixong, hắn nắm tay Tuyết Hoa, hai người cùng đứng dậy.

Hoành Địch Tiên Quân nghịch nghịch cái sáo đứng lên nói: "Ta mệt mỏi."

Các Tiên Quân đều là cao thủ đệ nhất và là trưởng bối giới tu tiên, cho dù Hoàng Đế tự mình đến bọn họ chưa chắc đã gặp. Việc các Tiên Quân không muốn gặp Hán Dương Vương, quán trưởng phái Ngũ Hành vội khom người vâng dạ, đưa bọn họ tới chính sảnh rồi nghênh đón đặc sứ.

Vài ngay sau, đoàn người Hạ Lăng Vân từng người về môn phái. Kinh thành khôi phục lại yên bình, chỉ là bọn họ vẫn hào hứng thảo luận sự tích vĩ đại của các Tiên Quân và linh sủng của mình đồng tâm hiệp lực chém giết hung thú. Triều đình công bố tin tức, nên người dân thường cũng biết, chuyện yêu quái tấn công sắp chấm dứt, bọn họ sẽ có thể an cư rồi.

Chúng Tiên Quân và các tu sĩ rời khỏi kinh thành, gần nửa ngày đáp xuống núi Phường Hoàng. Hồng Lâm và Hoành Địch Tiên Quân cũng nói lời cáo từ.

"Lăng Vân, Tuyết Hoa, Mẫu Đơn tiên tử, về sau mọi người có rảnh mời đến Vạn Lưu Tông làm khách. Đạo Nguyên, Vân Phàm, Lệ Nhi, Quân Hoa, Thanh Đồng, các người cũng thế, về sau khi du lịch, đừng quên đến Vạn Lưu Tông làm khách." Hồng Lâm Tiên Quân mỉm cười nói, bạn tốt của hắn Hoành Địch cũng cười mời đoàn người Hạ Lăng Vân. Những người này tuổi trẻ tiềm lực cao, về sau có thể chống đỡ giới tu tiên.

Ở chung với phu thê Hạ Lăng Vân, sư đồ Tần Đạo Nguyên mấy ngày, Hồng Lâm Tiên Quân cùng Hoành Địch Tiên Quân thản nhiên hỏi có phải bọn họ đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Tuyết Hoa và Lệ Nhi không phải thường xuyên đeo pháp khí dịch dung, gương mặt các nàng khiến Tiên Quân 2000 năm tuổi như bọn họ cũng phải kinh diễm, sau đó thấy các nàng dùng dây trói tiên, lại nghe lời đồn của giới tu tiên, bọn họ liền rõ Lệ Nhi chính là Lệ quý phi, Tuyết Hoa cũng là thất vĩ thiên hồ. Có thể các nàng giống Thanh Đồng, là linh sủng.

Hạ Lăng Vân và Tần Đạo Nguyên thấy không cần phải giấu diếm hai vị Tiên Quân trưởng bối, liền thẳng thắn thừa nhận, đồng thời còn nói cho hai vị trưởng lão một ít kinh nghiệm của bọn họ trong Thái Hư Huyễn Cảnh.

Hồng Lâm và Hoành Địch nghe xong, liền tràn ngập hứng thú với Thái Hư Huyễn Cảnh, tu vi của bọn họ đã sớm trì trệ không tăng tiến, nếu Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện lần nữa, bọn họ còn sống, nhất định sẽ tiến vào trong tu luyện.

nói xong lời từ biệt, Hồng Lâm và Hoành Địch bay mất, đoàn người Hạ Lăng Vân vẫn tiếp tục bay về hướng đông tới hồ Nữ Thần của Thiên Linh Môn.

Chưởng môn Hàn Tu của Thiên Linh Môn đã sớm nhận được tin của hội quán tu sĩ kinh thành, dẫn mộtđám đệ tử đứng đợi phu thê trưởng lão cùng Lục Mẫu Đơn tiên tử trở về.

Thấy bọn họ mang theo khách nhân, Hàn Tu cao hứng bày tiệc mời khách. Trong bữa tiệc, Tuyết Hoa giễu cợt: "Thanh Đồng, răng của ngươi mọc thế nào rồi?" đã bảy tám ngày, với thể chất Thanh Đồng, chắc là đã tốt hẳn.

Lệ Nhi thêm dầu vào lửa nói: "Thanh Đồng, nếu răng ngươi chưa mọc tốt, nên để Quân Hoa cho ngươi uống canh."

Thanh Đồng tức giận nhe răng về phía hai tỷ muội, lộ ra hàm răng chỉnh tề nói: "Hai người chớ chọc ta tức giận." hắn không muốn gây cãi với hai tỷ muội nàng, khiến Quân Hoa tức giận, nhưng mà hai tỷ muội này cứ cố tình trêu chọc, khiến hắn tức giận.

Lệ Quân Hoa thấy thế lắc đầu nói: "Tuyết Hoa, Lệ Nhi, hai muội đừng cố ý trêu chọc hắn." Tuyết Hoa, Lệ Nhi đều là hồ ly giống cái, nếu hai nàng trêu chọc hắn khát vọng sinh tiểu thiên hồ của Thanh Đồng rất có thể bị kích thích lên.

"Lệ Nhi, chớ chọc Thanh Đồng tức giận, nếu không phải hắn mạo hiểm cắn Giao Long, nàng và Tuyết Hoa không thể trói Giao Long dễ dàng, chúng ta cũng không giết được nó." Lâm Vân Phàm ngăn cản nói. Sau khi Thanh Đồng cắn Giao Long mọi người công kích với tốc độ ánh sáng, khiến Giao Long không có cả cơ hội bạo Tinh Nguyên Châu. Thanh Đồng, là đại công thần trong quá trình chém giết Giao Long!

Hạ Lăng Vân gắp đùi gà để vào chén của Tuyết Hoa dịu dàng nói: "Tuyết Hoa, nàng đừng gây hấn với Thanh Đồng. Đây là của nàng, nhanh ăn đi." Ăn nhiều, ít nói.

Tần Đạo Nguyên ngồi đối diện Lệ Quân Hoa nhìn nàng và Thanh Đồng, trong lòng trăm vị, uống ngụm rượu thầm buồn bực. một ngày vi sư, cả đời vi phụ... hắn chỉ có thể chúc phúc bọn họ.

"Vân Phàm, Lệ Nhi, Quân Hoa, Thanh Đồng, các ngươi đều là phu thê song tu, mặc dù tu sĩ không quan tâm lễ nghi thế tục, nhưng nếu tiến hành hôn lễ các ngươi sẽ thêm danh chính ngôn thuận mà cùng một chỗ." Tần Đạo Nguyên nói, "Lần này trở về, ta sẽ xử lí hôn sự cho các ngươi."

hắn cười nói với Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa: "Lăng Vân, Tuyết Hoa, đến lúc đó ta sẽ gửi thiếp mời, hai người nhất định phải tới."

Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Đạo Nguyên huynh, nhà huynh song hỷ lâm môn, ta và Tuyết Hoa nhất định đến." Tuyết Hoa và Lệ Nhi là thân nhân duy nhất ở đại lục, Lệ Nhi kết hôn Tuyết Hoa nhất định phải tham dự.

Lâm Vân Phàm nghe xong đứng dậy, chắp tay nói: "Cám ơn sư phụ thành toàn." Lệ Nhi cũng đứng theo, làm lễ vãn bối cho Tần Đạo Nguyên.

Thanh Đồng cười ha ha nói: "Tần cung chủ, ta cảm ơn ngài đã giúp ta chuẩn bị hôn lễ."

Lệ Quân Hoa do dự đứng lên nói: "Sư phụ, đệ tử còn trẻ, không muốn thành thân."

Mọi người lập tức sững sờ, giới tu tiên tuy không giống thế tục quan tâm trinh tiết thanh danh nữ tử, nhưng nếu nữ tu sĩ đã cùng người khác song tu có thể gả cho người đó... cũng là cam tâm tình nguyện.

Thanh Đồng tức giận nói: "Vì sao? Ta cũng nói với nàng, ta không để ý huyết mạch thiên hồ có thể kéo dài hay khong, cũng không quan tâm tới hồ ly khác, vì sao nàng không kết hôn với ta?" hắn sống ở thế tục nhiều năm, biết rõ kết hôn là chuyện tốt, nam tử kết hôn có phu quyền, được thê tử ỷ lại hầu hạ. hắn hi vọng Quân Hoa dịu dàng với hắn, không để hắn có cảm giác bị nàng áp chế.

Tần Đạo Nguyên trầm ngâm chốc lát nói: "Quân Hoa gái lớn gả chồng, nếu con và Thanh Đồng song tu, vậy thì kết hôn. Sư phụ chỉ có một nữ đệ tử, rất muốn nhìn con kết hôn." Chặt đứt một chút luyến tình, hắn không còn vương vấn!

"Sư phụ..." Lệ Quân Hoa kích động kêu lên một tiếng, sau đó nói: "Đệ tử xin nghe sư phụ."

Thanh Đồng lập tức cao hứng trở lại, chắp tay nói với Tần Đạo Nguyên: "Cám ơn sư phụ."

Tuyết Hoa lập tức bật cười nói: "Đổi giọng thật nhanh." Lăng Vân và Tần Đạo Nguyên là bằng hữu, huynh đệ tương xứng. Lệ Quân Hoa là đồ đệ Tần Đạo Nguyên, Thanh Đồng là con rể của Tần Đạo nguyên... Hà hà, nàng thành trưởng bối của Thanh Đồng rồi!

Nàng rất muốn nói với Thanh Đồng, nhưng Hạ Lăng Vân nói đừng chủ động gây sự với Thanh Đồng, đành quyết định về sau tìm cơ hội trêu chọc hắn.

Tần Đạo Nguyên định ra hôn sự cho hai đồ đệ, mọi người vội nhao nhao chúc mừng.

Sư đồ Tần Đạo Nguyên ba người làm khách ở Thiên Linh Môn nửa tháng. Thanh Đồng rất ham học hỏi nhờ Hạ Lăng Vân chỉ bảo một ít vấn đề trong sinh hoạt, pháp thuật, thái độ rất khiêm tốn. Mọi người đối với thái độ của hắn quả thật lau mắt mà nhìn, Tần Đạo Nguyên cũng an tâm khi giao nữ đệ tử yêu quý cho hắn.

Lệ Nhi và Tuyết Hoa thường xuyên ở chung một chỗ, tỷ muội tình thâm. Lệ Quân Hoa đôi lúc ôm tiểu hồ ly tuyết trắng- phân thân của Thanh Đồng cùng chơi đùa với các nàng. Tuyết Hoa thấy, cũng bảo Hạ Lăng Phân xuất phân thân ra để nàng ôm khắp nơi khoe khoang.

Lệ Nhi thấy hai nàng đều có tiểu hồ ly đáng yêu, rất đỏ mắt, thúc giục Lâm Vân Phàm nhanh tu luyện thuật phân thân. Lúc nàng đang gấp gáp không chờ được, Hạ Lăng Vân và Tần Đạo Nguyên liền chỉ dạy cho Lâm Vân Phàm tu luyện ra một phân thân tiểu hồ ly. hắn vừa mới bước vào thất phẩm tu luyện thuật phân thân còn chưa tốt, tiểu hồ ly so với Hạ Lăng Vân và Thanh Đồng nhỏ và yếu hơn rất nhiều. Tiểu hồ ly của hắn nhìn như thú con, lại khơi dậy tình yêu thương người mẹ của ba người Tuyết Hoa, Lệ Nhi, Lệ Quân Hoa.

Ngày nào đó, ba nữ nhân ôm phân thân tiểu hồ ly tản bộ bên hồ Nữ Thần, đột nhiên sau lưng nghe được tiếng gọi: Tuệ Châu, Tuệ Châu.

Ai đang gọi tên của nàng ở kiếp trước?

Tuyết Hoa và Lệ Quân Hoa không hẹn mà sửng sốt, cùng quay người đi tìm, thấy một nữ tử mặc áo màu xanh vẫy tay gọi Tuệ Châu, đồng thời chạy về phía một nữ tu sĩ mặc áo màu xanh lam khác.

Ha ha, trùng hợp!

Tuyết Hoa cười nhẹ quay người, thấy gương mặt Lệ Quân Hoa lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. Trong lòng khẽ động, đột nhiên trong đầu nàng nảy sinh một ý niệm.

Nàng có bàn tay vàng giống y đúc Lệ Quân Hoa, đôi lúc nàng có thể cảm ứng được tình cảnh Lệ Quân Hoa, nàng từng có một giấc mộng, trong mộng có hai Tuệ Châu giống nhau như đúc. Chẳng lẽ... khôngthể nào? Có lẽ... được rồi, dù sao cũng chẳng có vấn đề gì, vì nàng hiện giờ rất hạnh phúc!

"Quân Hoa, Lệ Nhi, sau khi hai người kết hôn, có thể thường xuyên ra ngoài chơi không?" Tuyết Hoa hỏi.

"Đương nhiên là phải đi." Lệ Nhi giành nói, "Lúc nào cũng tu luyện sẽ rất chán. Nhưng trước mắt với danh tiếng chúng ta lúc này nên tu luyện, để người bình thường dần quên chuyện Giao Long." Giới tu tiên cũng thầm đoán thân phận nàng, chỉ là mấy vị Tiên Quân bảo vệ, thêm nữa lần này nàng có công diệt Giao Long, không có người nhắc lại, chuyện Lệ quý phi qua một thời gian nữa sẽ trở thành truyền thuyết.

"Ta và Hạ Lăng Vân mấy năm nay đều chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, cảm thấy mệt mỏi, định ở lại hồ Nữ Thần vài năm, rồi sẽ đi. Dù sao Lăng Vân cũng biết làm pháp khí dịch dung, ta sẽ bảo chàng làm thêm mấy cái, cách thời gian lại đổi hình dáng gương mặt." Tuyết Hoa cười nói.

Lệ Nhi nghe xong nói cũng muốn, Tuyết Hoa lập tức đồng ý.

Lệ Quân Hoa cảm thấy dung mạo mình còn xa mới đạt tới trình độ hại nước hại dân, hơn nữa nàng đãcó một cái pháp khí dịch dung, nên không cần nữa.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nửa tháng sau, Tần Đạo Nguyên mang theo Lâm Vân Phàm, Lệ Quân Hoa, Lệ Nhi, Thanh Đồng cáo biệt với mọi người trong Thiên Linh Môn.

Đứng trên ngọn núi trong chu vi hồ Nữ Thần, Tuyết Hoa nhìn bóng dáng bọn họ biến mất nơi chân trời, xoay mặt hỏi Hạ Lăng Vân: "Lăng Vân, nếu như ta chỉ là một con hồ ly hoang dã, chàng sẽ thích ta sao?"

Hạ Lăng Vân rất kinh ngạc khi thấy nàng hỏi vậy nói: "Ta không biết, ta chỉ biết, từ lúc gặp gỡ ở dãy núi Hằng Cổ ta đã thích nàng rồi, mà nàng lúc đó đã là một tiểu hồ ly thông minh đáng yêu."

Tuyết Hoa hơi suy nghĩ một chút, nhìn Hạ Lăng Vân khẽ mỉm cười.

Nàng mơ hồ suy đoán linh hồn của nàng chính là bản phục chế của Lệ Quân Hoa, nhờ nhân viên quản lí thứ n phục chế mở ra linh trí của nàng, nhưng lúc này nàng chỉ là chính mình, một hồ ly tinh có trí tuệ của nhân loại và dã tính của thất vĩ thiên hồ. Nàng yêu Hạ Lăng Vân, Hạ Lăng Vân yêu nàng, bọn họ sẽmãi ở cùng một chỗ.

"Lăng Vân, chàng từng nói dẵn ta ngắm đỉnh Thiên Trụ Phong, ta cùng chàng lên đó đi, trước không kịp xem. Bây giờ chàng dẫn ta lên nhìn một chút." Tuyết Hoa nói, quay người đối mặt với Hạ Lăng Vân, hai tay ôm eo hắn, muốn hắn ôm nàng lên.

một tay Hạ Lăng Vân ôm eo nàng, nói: "Được, lúc nàng lên nhất định cảm thấy tiên nhân thượng cổ cũng biết trêu chọc người khác." nói xong, hắn ôm nàng bay về ngọn núi cao nhất đại lục Ngũ Nguyên- Thiên Trụ Phong.

trên dãy núi nguy nga hùng vĩ, hai thân ảnh chặt chẽ dán sát vào nhau, giống như chỉ có một người...