Hồ Mệnh

Chương 4: Chương 4





Tổ Hào năng người Tả Liệt về ông mệt mỏi để người nằm lên giường.

- Cái tên này sao mệnh yểu như thế chỉ kích động đã ngắt, làm người mệt chết
Không khỏi một phen thở dài, biệc viện nhà nằm ở nơi hẻo lánh khá xa kinh thành, thế nhưng chưa đến hai ngày phải cõng tên này đi tới đi lui mệnh già cũng là chống muốn không nổi.

Sau lưng ông một bóng dáng bước vào.

- Phụ thân là chuyện gì.

Ông mệt mỏi nói.

- Hắn là bị kích động, tình hình ta chưa biết cứ đợi sư phụ ngươi về rồi tính.

Nghe ông vô tâm thoái thác trong lòng Phí Oanh có cảm giác bất mãn.

Nàng điềm tỉnh nói.

- Hay để nhi nữ bất mạch cho hắn
Ông liền giữ nàng lại kéo nàng đến bàn ghế phía bên kia ngồi xuống.

- Hắn ta mệnh yểu, ngươi cứ nơi đây là được đừng nên quá hao tâm cứ đợi sư phụ ngươi hắn sẽ có cách.


- Nữ nhi chỉ là muốn xem mạch tượng hắn ta, sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn.

- Ngươi còn nói nếu năm đó không có sư phụ ngươi cứu giúp ngươi kịp, hôm nay ngươi còn nơi đây, ta và mẫu thân ngươi già rồi.

Ông tức giận nói
Nàng bặm môi, nhưng là nói không nên lời, phụ thân nói không sai, nhưng là mệnh người tức yếu, lỡ hắn có chuyện gì tại nơi đây nàng như thế nào sẽ hận bản thân.

Một lúc im lặng không ai nói, Tổ Hào đứng dậy.

- Hắn ta là nam nhân ngươi cứ nơi đây cũng không tốt, theo ta ra ngoài.

Trong đầu nàng bây giờ bao nhiêu việc đang nãy số.

Ngoan ngoãn nghe lời theo ra ngoài.

Đợi đến khi mọi người không để ý, nàng mò mẩm quay về phòng Tả Liệt, kéo tay áo lên, nàng nhẹ nhàng đặt tay thăm dò.

Chân mài khẽ câu lại.

" Sao mạch tượng tên này như thế lạ, là nam nhi như thế nào lại có một mạch đập khác như nữ nhi, từng mạch trên cơ thể điều là đóng băng như người chết, thế nhưng lại không chết, đây là chuyện gì"
Qua một lúc ngẩng nghĩ nên như biết điều gì, vội quay về phòng lấy ra một lọ ngọc, quay trở lại.

Nàng mở bình ngọc bên trong có vật thể nhỏ bé xanh lá.

Nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, đưa vật ấy vào miệng dùng nội công ép vật thể ấy vào tim.

Vật thể lạ trong người như có sức sống, nó cắn một ngụm ở tâm thất nàng hút đi máu tươi nơi đó.

Nàng lại dùng nội lực đưa thứ đó ra đến bên miệng.

Nàng không biết môi người đó nơi đâu đưa tay mò đến, đến khi chạm được gương mặt liền tiến đến nơi mềm mại đó, lấy tay cậy ra khớp hàm, nàng cong người đưa môi mình chạm lên môi người nọ, đưa vật thể ấy vào người kia, nàng lại dùng nội công đưa nó thâm nhập vào từng mạch máu rút đi hàn lạnh bên trong.

Khi vật thể ấy cắn vào mạch tượng Tả Liệt đau đến nổi nhân mặt cắn chặt răng.

Tả Liệt nào biết trong lúc vô tình đã cắn trúng môi của Phí Oang, chỉ là theo bản năng mà làm.


Phí Oang bị Tả Liệt mơ hồ cắn đến đau, nàng chợt giặc mình tỉnh lại, nhưng là không rời môi, nàng tự hỏi mình đang làm gì đây.

" Lý do gì mới gặp mình đã đối xử với hắn ta như vậy"
Quanh chớp mũi vẫn là hương thơm ấy.

Nam nhân trên đời này cũng có hương thơm như nữ nhi sao, mùi hương làm nàng đấm chìm muốn được bên cạnh người này, không cần lý do gì cả, chỉ là hương thơm này làm nàng rất thư thái.

Làm nàng u mê.
Nhưng lý do gì nàng lại hy sinh nhiều như thế, đừng hỏi nàng vì sao làm như thế nàng cũng không biết.

Thời gian trôi đi Tả Liệt có chút mơ hồ ho than, một ngụm máu đen cùng vật thể kì lạ ấy lần lượt tiến ra theo khi Tả Liệt ho phun ra một ngụm máu.

Thấy Tả Liệt ho nàng biết độc hàn trong cơ thể sắp được công phá, liền rời môi qua một bên.

Nhưng là đầu óc choáng váng người còn chưa kịp ngồi dậy, đã ôm lấy cơ thể ốm yếu của người bên dưới ngắt đi.

Nàng dùng nội công để điều hướng cổ trùng trị bệnh còn phải rút hàn khí từ trong người Tả Liệt ra làm nàng không còn một tia sinh lực chống chọi.

Trong phút giây ngắt đi nàng vẫn nói với mình, như thế là không được.

Qua một lúc lâu Tả Liệt dần khôi phục ý thức, không biết vì lý do gì cơ thể như có vật nặng đè lên, nhưng là không khó chịu như những ngày qua, cơ thể ấm áp lạ thường, không còn băng lạnh như trước
Một cỗ hương thơm nhàn nhạt quanh chớp mũi.

Thật làm người yêu thích, chống lên mi mắt từ từ mở ra, một gương mặt như lạ như gần, đang nằm ngay trên vai mình, bờ môi nàng ương ướt hơi nhiễm sắc đỏ, còn rỉ máu, bờ môi mộng ấy không hiểu vì sao gần môi mình đến lạ, đôi chân mài cong cong, sóng mũi cao cao, làn da trắng hồng mịn màng, khí lực hô hấp như thế yếu đuối, Tả Liệt có chút không hiểu mình bao năm bệnh tật nhưng cũng là chưa bao giờ có khí tức yếu ớt đến vậy giống Phí Oang
- Phí Oanh........!Phí Oanh.........!
Qua vài tiếng kêu nhưng người phía trên vẫn cứ thế bất động không mẩy may trả lời.


Đưa hai tay ôm nàng vào lòng Tả Liệt yếu ớt chống thân người và cố giữ không cho nàng ngã xuống giường.

Bảo vệ nàng trong vòng tay mình, cơ thể nàng thế nhưng dần lạnh đi.

Tả Liệt hoảng loạn lây người nàng hô lớn.

- Phí Oanh...!Phí Oanh....!Ngươi sao thế đừng làm ta sợ, ngươi nghe ta nói không, tỉnh nhanh ngươi đừng ngủ a
Tả Liệt để nàng nằm gọn trong lòng mình để đầu nàng kề lên vai mình, lấy bàn tay vỗ nhẹ vào má nàng hồng kêu nàng tỉnh.

Chỉ là chẳng ai trả lời Tả Liệt, Phí Oanh vẫn nhắm mắt không có dấu hiệu tỉnh lại.

Dường như người đã chết.

Ý nghĩ vừa đi qua Tả Liệt sợ đến nổi rơi lệ, không ngừng kêu tên người trong lòng
"Tại sao mình lại vì nàng mà khóc, chỉ là mới quen biết, tại vì sao hay chỉ là vì nàng cứu mình.

Không, không phải vì nàng cứu mình.

Nhưng là mình rất sợ mất đi người này, rất sợ".