Trong cơn gió tuyết lạnh lẽo đêm khuya Tả Liệt một mình cầm đèn lòng trên tay ung dung đi trên đường.
Từng trận gió gào hét bên tai như muốn nuốt chững sinh mạng người khác.
Giữa đêm khuya ngọn đèn lây động, một tiếng gió vi vu bên tay một hình bóng lướt qua trước mặt, hình bóng ấy không dừng lại nhanh đến nổi không để người khác kịp phản ứng, Hồ Tả Liệt đứng lại nhắm mắt lắng nghe âm thanh bên tai lòng bỏng ẩn ẩn không nguyện.
Rừng trúc bổng dưng như đình chỉ, giờ phút này thời gian như chết lại.
Một bóng người thon gầy, nương theo ánh đèn có thể thấy y phục xanh lá mạ tươi mát, y phục trên người của người đó mỏng manh nhưng đi đường vẫn như thường không có chút cảm giác lạnh lẽo, run rẫy, vẫn là ung dung điểm nhẹ từng bước.
Trước ánh đèn hình ảnh mong lung ấy xinh đẹp vũ mị, từng bước đi thật tao nhả, dưới nền đất tuyết không lưu lại dù một dấu chân.
Người lạnh lùng bước đến nhìn Tả Liệt nhắm mắt thờ ơ không nhìn.
Tâm có chút nhói không cam.
Hương thơm cỏ cây ngày hè nòng đậm bên mũi, Tả Liệt biết nàng đến rồi, chỉ là không muốn để tâm, cứ nhắm mắt im lặng không nói, một bờ môi nóng ấm khẽ chạm lên môi mình, lòng Tả Liệt không muốn nhưng cũng không thể nói, nụ hôn ấy chỉ khẽ chạm rồi rời xa, đến khi Tả Liệt mở mắt ra mọi thứ đã bình thường tuyết vẫn cứ rơi gió vẫn cứ gào, nhưng hương thơm ấy thì vẫn ẩn ẩn lưu lại trong không khí.
Tả Liệt lấy tay lau đi bờ môi bị người hôn, không phải vì ghét bỏ người đó, chỉ là không muốn lưu lại.
Vì nơi lòng ngực Tả Liệt chỉ có một hình bóng, chỉ là không quá tuyệt tâm với người vừa rồi.
Từ nơi phương xa, một đôi mắt lặng lẽ rơi lệ.
- ------------------------
Đã hai tháng Tả Liệt đã không về, đêm khuya lạnh lẽo, mọi vật dường như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại những ngọn đèn lặng thầm làm bạn với bóng đêm, Tả Liệt mệt mỏi đi vào chỉ là cửa vừa mới mở lại làm người khó có thể tin.
- --------------------------
- Bách Dạ tỷ tỷ phụ thân ta thế nào rồi.
Hạc Hý Anh khóc lóc ôm lấy tay người đang đứng trước mặt mình dò hỏi, nhưng đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu.Nàng thương tâm đến độ ngắc đi, một bàn tay vòng qua kịp thời đón được nàng ôm nàng chở lại phòng.
Tả Liệt đi theo phía sau hỏi.
- Người đã đi
Bách Dạ không nói chỉ gật đầu một cái tỏ ý.
Tả Liệt thở dài bắt lực
" Chỉ một thời gian sao như thế nhiều biến động chứ "
Hý Anh và Tả Liệt chỉ mới gặp nhau được vài lần, thế nhưng mới đó lại cùng cảnh ngộ mồ coi, Tả Liệt hiểu được cảm giác này, sống chung dưới mái nhà, tuy không chảy cùng dòng máu, xem như là quen biết, và những lời quản phó trước lúc nhắm mắt của lão Hạc, Tả Liệt chỉ có thể đúng tình đúng nghĩa làm theo giữ nàng lại lo cho nàng một đời ấm no.
Cứ xem nàng như thân nhân cuối cùng của đời mình vậy.
Tả Liệt một mình giúp Hý Anh lo cho tan sự của lão Hạc.
Hai người nơi đây cũng không thân thích với ai lại sống ngoại ô, tan sự diễn ra cũng chỉ vài người trong Thất Lỉnh Hội, cảnh buồn ý người cũng thương tâm.
Khi phụ thân nàng mất, nàng thương cảm đến phát bệnh ngày ngày điều là nằm trên giường, sống như kẻ vô hồn không đi đâu, thời gian đó Tả Liệt gần như kiệt sức, vừa học, vừa lo cho Phí Oanh, rồi đúng giờ lo cho nàng, người nhìn cũng thật thương tâm Tả Liệt vốn gầy yếu, vì kiệt sức càng thêm mỏng manh, Bách Dạ ngày ngày nhìn thấy cũng là thương tâm.
Đồ đệ của mình như thế chịu khổ người làm sư phụ cũng không thể vô tâm không màng.
- Việc học ngươi cứ tạm gác, về bên đấy lo cho nàng đi.
Bách Dạ đột ngột đi đến làm Tả Liệt có chút hoảng.
Tả Liệt đang ngồi trong phòng Phí Oanh gác đêm bảo vệ nàng.
Bên bàn trà dưới ánh đèn le lối Tả Liệt cầm trên tay đọc sách cổ.
Mỗi ngày cứ chạy tới chạy lui đêm về lại đến trăng lên đỉnh đầu vẫn cầm sách nghiêm cứu y thuật không ngừng nghỉ.
Bách Dạ đi đến lấy lại quyển sách nói.
- Về đi
Giọng nói mang theo vẻ lạnh nhạt cùng ý tứ bề trên ra lệnh.
Nhưng Tả Liệt không sợ vẫn cố chấp ngồi im.
Đôi khi Bách Dạ vì tính cách này của người mà thật muốn một chưởng đánh chết cho rồi.
Sắc mặt trầm xuống cố nén bản thân, Bách Dạ đưa ra chủ ý nói.
- Về đi nơi đây không thiếu người chăm sóc Oanh nhi.
Ta cam đoan với ngươi Oanh nhi sẽ không sao
Tả Liệt vẫn giữ nguyên thái độ không nói.
Nhưng là mi mắt cụp xuống buồn bả không nguyện.
Bách Dạ thấy cũng thật không nỡ.
- Vậy để ta đi về bên kia chăm sóc nàng.
Tả Liệt vẫn không nói nhưng đôi mắt lúc này lại lộ vẽ hài lòng.
Bách Dạ nhìn biểu cảm này thật muốn đánh người trước mặt chết cho rồi.
Cũng là mình thật mềm lòng.
Nói đi cũng được nếu giờ để tiểu tử này chăm lo cho người kia cũng thật không tiện, nơi đây có Linh Ý mọi người cũng không ngại, nhưng bên kia chỉ có Hý Anh nằm đó hắn lại là nam tử đúng là bắt tiện rất nhiều.
Bách Dạ chỉ thầm nhũ
" Ta là người tốt, không tranh với đời"
Bách Dạ mang tâm lý làm người tốt đi về bên đình trang kia.
Người trong Thất Lỉnh Qui không được thân thiết với người ngoài, xem như lần này Bách Dạ cũng thật phá lệ rất nhiều, nàng không thích nói nhưng giờ lại nói rất nhiều, tâm lặng như nước thế nhưng giờ nước chảy thật vô ý, không thích xen vào việc người khác thế mà giờ lại vì kẻ không thân mà chăm lo.
Tâm thật phiền muộn, rất nhung nhớ những ngày một mình trên núi Hàn Sơn bình bình qua ngày.