Hồ Mệnh

Chương 21: Chương 21





Tả Liệt thật sự là yêu nàng.

Nhưng về tính cách thì lại cố chấp kiệm lời.

Bị nàng đánh Tả Liệt nghĩ như thế không sai, ít ra như thế cũng sẽ giảm bớt sự áy nấy trong lòng.

Từ lần đầu gặp nàng ở bên bờ hồ dưới tán liễu ấy, Tả Liệt đã nguyện một lần dăn hướng, vì cứu mình nàng là chịu khổ không ít, đổi lấy cả hai năm thanh xuân trên giường.

Tả Liệt không quá để tâm tính cách bá đạo hiện tại của nàng, nhưng vẫn là thích ứng chưa kịp, hai năm trước nàng ôn nhu kiệm lời hai năm sau khi nàng tỉnh lại như thế lại thành bá vương, thật khó lòng thích ứng kịp.

Nhưng quan trọng sao miễn người ấy là nàng Tả Liệt nguyện một đời bên cạnh.
Nói thật ra Phí Oanh cũng là vì lần gặp ấy đã đem lòng thương nhớ, chỉ là không biết dung mạo người là như thế nào, nhưng là thương thơm từ trên người Tả Liệt làm Phí Oanh nhung nhớ, nhưng nàng vẫn không quên đức hạnh người con gái, trong lòng là sót thương nhưng nàng cũng là nữ nhi tấm thân xử nữ là mạng sống, đâu chỉ vì một chút yêu thích của bản thân liền giăng thân thể cho người.

Nàng biết mình ra tay có chút nặng liền bĩnh tỉnh ngữ khí cho người cơ hội sửa sai.
" Đúng là tình yêu thật sự làm người ta mềm yếu"
Giọng nói nàng thanh thoát ngọt ngào như ngày đầu không còn căm tức uất hận như vừa rồi, thả nhẹ âm thanh nói với người đang còn nơi đó.
- Nếu ngươi thật sự yêu ta, vậy ngươi hãy cho ta thấy tình yêu của ngươi.


Còn giờ ngươi hãy về đi ta mệt rồi.
Tả Liệt hiểu được ý của nàng, liền thầm mừng nàng đây là cho mình cơ hội theo đuổi nàng.
Tả Liệt nói:
- Nàng quay lại giường đi, nàng ngủ rồi ta mới yên tâm được.
Phí Oanh cũng tuỳ người, bỏ đi ngoại y chui vào đệm ấm.

Tả Liệt bước đến khẽ hôn chán nàng thương yêu nói.
- Ngủ ngoan
Giúp nàng đắp kĩ chân ấm, đốt thêm than, còn đèn thì vẫn chừa lại nơi đấy không tắt đi, như thế sẽ tốt hơn.

Mọi thứ đâu vào đấy Tả Liệt đến gần nàng nhìn xem một lần rồi mới đi ra ngoài.

Đứng ngoài cửa thêm hai tiếng đồng hồ nữa Tả Liệt mới đi về đình trang viện nhà mình.
Phí Oanh được người hôn cũng không ghét bỏ, vì hai ngày qua người ấy thường sẽ hôn trán nàng hoặc là môi nàng, cũng không quá phận như đêm qua mới tỉnh, đôi khi chỉ là chút việc nhỏ nhặt lại làm người ấm lòng.

Nụ hôn của người cũng thật nhẹ nhàn có thể cảm nhận được tình yêu cùng sự cưng chiều.

Đợi tiếng đóng cửa đi rồi nàng mới khẽ mỉm cười
" Đúng là đầu đá kiệm lời".

" Nghĩ lại mình thế nhưng cũng dễ dãi".

Đam Mỹ Cổ Đại
Không khỏi nhớ đêm đó, nhớ đến cảnh tượng người đè áp mình dưới thân, Vì là mới tỉnh sau thời gian dài với sức người khỏe mạnh trên thân nàng lúc đó bất lực đến rơi lệ, sức lực tàn hơi câm hận người bên trên từ đỉnh ngực trượt dài xuống.

Nhưng vẫn là vô lực khống chế, lúc đó nàng không hiểu sao mình nhu nhược đến vậy, hắn thế nhưng cũng làm nàng không ngờ đến, thế người kia không biết dơ bẩn liền bá đạo tách hai đôi ngọc nàng ra mút lấy, tiếp đó là bàn tay từ mép đùi trượt đến, nàng cảm nhận rõ hai ngón tay nhẹ nhàng định đăm sâu lớp màn mỏng ấy rồi dừng lại.

Nàng lúc đó thật là lệ rơi đầy mặt, muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi, nhưng người thế nhưng ngừng lại xin lỗi nàng không ngừng, tâm nàng thật không hiểu lúc ấy là tình trạng gì, cũng thật hận mình vì sao không có ánh sáng để nhìn rõ tình cảnh ấy.

Một lúc suy nghĩ trong đầu dường như nghĩ đến thứ gì.


"Mùi hương trên người, không có khí tức như phụ thân và hai vị sư thúc, lúc làm chuyện xấu hổ ấy vì sao lại dùng tay, còn hai năm trước tại sau mạch tượng lại có âm dương"
Phí Oanh thật khó hiểu, tuy không thấy được hình hài người đó nhưng lại cảm nhận được khí tức thật là bất đồng với nam tử, nhiều lúc qua lại thế nhưng lại không như nữ tử.

Nhưng nếu là nữ phẩn nam trang làm sao qua mắt được bảy người họ, còn nếu là một mảng phu họ làm sao cho ở cạnh mình.

Đầu óc Phí Oanh có chút mơ hồ.

"Thật khó hiểu"
Nàng đêm nay thật khó ngủ nàng muốn biết người ấy là nam tử hay nữ tử, tiếc cho nàng đôi mắt không có cửa sổ, nếu là có ánh sáng nàng nguyện đọc hết sách cổ để giải tỏa được nỗi nghi vấn.

Chỉ là nguyện vọng này thật quá khó với nàng.

- -----------------------
Một đêm này, bầu trời lại phủ sương lạnh từng bông hoa thuần tuý không ngừng vũ khúc.

Chính là vẻ ngoài thuần thiết ấy đã lấp đi bao nhiêu nổi hy vọng.

Không có trước một điềm báo cứ như thế hai tháng qua sâm chiếm từng tắc đất của Ngụy quốc.

Dân chúng khắp nơi chỉ có thể là khóc không thành tiếng vì giờ vốn lạnh đến nổi nước mắt vừa rơi liền hoá băng.

- Giặc người dễ đánh, giặc trời khó qua

Một vị hoà thượng tay cầm Phật châu híp mắt thở dài nói.

Người ngồi trên long ỷ tâm loạn như ma.

Ông liền bỏ đi ngai vàng đi đến bên vị hoà thượng cầu xin.

- Nếu cứu được bá tánh Ngụy quốc có chết ta cũng không màn
Đây là lời thật lòng của ông vì ông biết đời người chết đi vốn cũng là hai bàn tay trắng, như thế vì sao lại không nguyện bỏ đi tấm thân già này cứu vạn dân trăm họ.

* Sinh ra từ cát bụi, ra đi cũng chỉ là cát bụi *
- Đời người sinh ra mang theo máu thịt phụ mẫu ban tặng, khi ta ra đi lại được y phục chỉnh tề như thế là quá hời với ta rồi
Vua của một quốc gia nhưng khi ông nói ra được những lời từ ái như thế thật làm người kính phục.

Vị hòa thượng nghe ông nói cũng là mỉm cười hài lòng.

" Ngụy quốc này xem như vì ngươi mà vững bền".