Editor: Phong Tâm
Sơ Mộng bèn chuyển đề tài, vỗ vỗ hắn, “Nhanh chuyển tiền qua cho Đường Quả đi, không nhận được tiền của anh, không chừng em ấy không ngủ cả đêm mất.”
Tâm tình không tốt của Chu Bách Tuyên vì câu nói của cô mà dễ chịu trở lại, hắn mở điện thoại lên, quả nhiên đã thêm wechat của hắn rồi, hắn chấp nhận rồi đáp lại, [Gửi số tài khoản cho tôi, tôi chuyển cho em qua ngân hàng di động.]
Đầu bên kia gần như trả lời trong vài giây, [Chuyển qua Alipay đi ạ.]
[… Tôi không có loại tài khoản đó.]
Đường Quả ngay lập tức từ trên giường bò dậy, lấy mấy tấm thẻ từ ví tiền ra chụp toàn bộ gửi cho hắn, [Thầy thấy thẻ nào thuận tiện, chuyển vào thẻ đó đi ạ.]
Ba phút sau cô nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, ba vạn đã được chuyển vào tài khoản.
Trái tim lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống, có số tiền này rồi, cái tiệm nhỏ của bọn cô rất nhanh sẽ được khai trương, cô quyết định, sau này Chu Bách Tuyên chính là thần tượng của cô, cô sống chết cũng đều là fan não tàn của hắn.
Còn chưa nói tiếng cảm ơn với Chu Bách Tuyên, cô đã lần lượt gọi cho ba người kia, bọn cô có tiền rồi. Mặc dù lúc đầu bị mắng là bệnh thần kinh, nhưng sau khi nghe cô nói đã vay được tiền rồi, đều kích động, phấn khích như thấy ma xuất hiện mà hét lên.
Đến khi mọi thứ bình thường trở lại đã hơn ba giờ sáng rồi, nhưng Đường Quả một chút cũng không mệt mỏi, thần kinh đại não của cô đang rất phấn khích. Lúc này cô mới nhớ ra vẫn chưa nói lời cảm ơn với Chu Bách Tuyên, sau đó rời giường tìm giấy bút viết giấy nợ, sau đó chụp lại rồi gửi qua cho hắn, còn hỏi thêm một câu, [Em có thể trả theo từng đợt không?]
Đợi mười phút sau vẫn chưa nhận được câu trả lời, có vẻ đã ngủ rồi, ‘bệnh tâm thần’ trời gần sáng mà vẫn chưa ngủ không nhiều, tất nhiên là trừ cô ra, cô lại chú ý đến có người chủ động thêm bạn với cô trên wechat, thông tin xác minh có ghi là [Cha ngươi!]
Phản ứng đầu tiên của cô cảm thấy chính là chú già kia, trái tim càng thêm kích động, tiện tay nhấn chấp nhận, sau đó thêm ghi chú [Tra nam].
Đường Quả gửi cho hắn toàn bộ hình ảnh trong điện thoại của mình, cuối cùng gửi một câu văn, [gửi cho anh miễn phí các loại hình, không cần cảm ơn, xin hãy gọi tôi là nhà hảo tâm.] Dứt khoát tắt máy đi ngủ.
Đại đa phần thời gian tươi đẹp cuối tuần của Đường Quả trôi qua ở trên giường, công việc làm thêm ở nhà hàng ngâm nước rồi, một nhà hàng khác nói nhân viên phục vụ đang làm công việc hiện tại rất tốt, nên cũng không có thông tin gì, xem ra là ghét bỏ nhan sắc của cô không đủ để có ảnh hưởng tốt đến việc làm ăn của nhà hàng mà.
Cô ôm máy tính xem phim truyền hình của Mỹ, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn điện thoại, sợ rằng sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng nào đó.
Thế nhưng hai ngày trôi qua, di động như bị nghẹt khí vậy, kiên trì đến độ một âm thanh kêu lên cũng không có, cô hoàn toàn nghi ngờ người hôm trước chủ động thêm wechat của cô không phải chú già kia, mà là có người đang nhàm chán muốn trêu chọc cô.
Cô đã vô số lần nhấn vào trang cá nhân của người đàn ông kia, không tính là không có gì, thế nhưng chính là cỏ đã mọc um tùm, mấy tháng mới cập nhật một lần, đều có liên quan đến tin tức về tài chính, biệt danh cũng rất đặc biệt, gọi là ‘Hehe’, cái khác cũng không có, ảnh đại diện cũng là tranh phong cảnh.
Thật sự không tìm thấy được một chút thông tin nào liên quan đến thân phận của hắn, tối hôm đó gửi cho hắn những tấm hình kia, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, đúng là tra nam không có lễ mạo mà.
Cô tức giận bỏ điện thoại qua một bên, đeo tai nghe lên tiếp tục xem phim.
Buổi tối cuối tuần ba người cùng phòng kia mới trở lại kí túc xá, căn phòng quạnh quẽ trở nên náo nhiệt ngay lập tức.
Fan não tàn Âu Dương Mai là người Giang Tây, tính cách ngay thẳng, đầu óc tàn phế, diện mạo bình thường, dáng người hơi kém, cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, thế nhưng lại cao hơn cô 5cm, đây cũng là điểm mà cô ấy đắc ý nhất.
Thế nhưng Âu Dương Mai sung túc hơn cô nhiều, đây lại là thứ làm cô đau lòng, nhà dì của Âu Dương Mai ở thủ đô, mỗi cuối tuần cô ấy đều đến đó ở hai ngày, được cải thiện bữa ăn.
Vương Giai Giai là người Xương Bình, bố cô ấy là công nhân bình thường, mẹ là nhân viên vệ sinh trong trường bọn cô, phụ trách vệ sinh cho tầng một của một tòa giảng dạy, bọn cô trong thời gian rảnh rỗi cũng sẽ giúp đỡ việc lau kính, lau sàn nhà.
Lý Mộc là người Thiểm Tây, bố mẹ ở cổng trường có một quầy đồ ăn vặt, đủ các loại đồ ăn vặt của Tây An, nếu cuối tháng hết tiền, bọn cô thường đến đó ăn chực uống chực, sau đó giúp bê đĩa, rửa chén.
Điều kiện của gia đình cô là tốt nhất, nhưng ngày khai giảng đầu tiên, Đường Mễ Hân nữ sĩ sau khi biết điều kiện của các thành viên trong phòng kí túc xá bọn cô liền ước lượng những chi tiêu cơ bản một tháng của cô, mỗi tháng 1200 tệ, nói tốt hơn chính là như thế mới có thể hòa nhập được với mọi người.
Cô không có đồ hàng hiệu cũng không có đồ xa xỉ, đến cả điện thoại cũng là lúc trước nạp tiền điện thoại rồi được tặng, giá hiện tại trên thị trường chỉ khoảng 800 tệ.
Đường nữ sĩ còn giúp cô làm một tấm thẻ đi phương tiện công cộng, nói là sẽ ít gây ô nhiễm, bảo vệ môi trường, sau đó chiếc xe nhỏ cô mua lúc hè lên đại học cũng bị Đường nữ sĩ tàn nhẫn bán đi mất, vốn dĩ còn tưởng sẽ được chia cho chút tiền, nhưng sau khi bán xe xong, một tờ tiền cũng không thấy đâu.
Lý Mộc còn đem cơm tối đến cho cô, bánh mì thịt Tây An, mang hai cái, bữa tối cô lại có thể tiết kiệm được mấy đồng rồi.
Ba người bọn họ ngồi xung quanh cô, giống như cẩn thận hầu hạ Thái Hậu vậy, Lý Mộc giúp cô cầm giấy ăn, Vương Giai Giai thay cô bưng ly nước, còn Âu Dương Mai chân chó nịnh nọt cô, sẵn sàng nghe sai bảo bất cứ lúc nào.
Âu Dương Mai chịu không nổi: “Nói cho tớ nghe đi, thần tượng của tớ vì lí do gì mà lại cho cậu vay tiền vậy?”
“Gặp phải lúc tớ đang ở nhà hàng làm thêm, nói là con gái về muộn không an toàn nên liền cho tớ vay, tất nhiên chúng ta vẫn phải trả tiền lãi.”
Âu Dương Mai tiếp tục luyên thuyên, ánh mắt đầy mong chờ, “Anh ấy đi nhà hàng ăn cơm á? Đi cùng ai vậy?”
Đây mới là trọng điểm mà Đường Quả muốn nói kế tiếp, mắt ra hiệu cho Lý Mộc đưa bọc giấy cho Âu Dương Mai, Lý Mộc làm theo, Âu Dương Mai vui mừng rạo rực nhận lấy, rút ra một tờ chuẩn bị lau miệng cho Đường Quả, bị Đường Quả dùng tay chặn lại, “Nghe tớ nói xong đã, rồi lại quyết định là đưa bao giấy này cho tớ dùng hay cậu tự giữ lại cho mình dùng?”
Âu Dương Mai gượng gạo cười, “Có ý gì?”
Đường Quả nhẹ ho vài tiếng, không nói chính là lừa gạt Âu Dương Mai, mà nếu nói ra thì lại đả kích đến cô ấy. Aaa, thật khó nghĩ mà, nhưng sau khi thương lượng cùng hai người còn lại, cô quyết định nói, “Dương Mai, thầy Chu của chúng ta có…bạn gái rồi, hơn nữa còn ở chung.”
‘Oa’ một tiếng, Âu Dương Mai liền khóc, cầm khăn giấy lau mắt liên tục, chỉ là không có chút nước mắt nào, nam thần hoàn mỹ như vậy, nhưng lại là của người khác.
Cô khịt khịt mũi, “Quên đi, có bạn gái rồi thì làm sao chứ, nói không chừng ngày mai liền có thể chia tay, cho dù không chia tay tớ cũng khiến bọn họ ‘giải tán’.”
Mấy người bọn họ, “…….” Cậu lấy cái gì để làm được? Cân nặng sao?
Âu Dương Mai đứng dậy, “Tớ muốn đến sân thể dục chạy bộ giảm cân, đợi tớ gầy còn 55 cân, nam thần nhất định sẽ là của tớ.”
Đường Quả lại không sợ chết hỏi thêm một câu, “Cậu bây giờ bảy mươi mấy cân rồi?”
Sau đó toàn bộ kí túc xá đều là tiếng hét chói tai của Âu Dương Mai.
——-
Tập đoàn Thẩm Thị, văn phòng của Thẩm Lăng,
Chu Bách Tuyên đang cùng Thẩm Lăng bàn bạc công việc, Thẩm Thị ở Mỹ có một dự án thu mua, hắn là người phụ trách hạng mục này, đại khái phải đi công tác khoảng hai tháng, thế nhưng việc dạy học ở trường phải hoãn lại.
Hắn căng da đầu, “Tôi vì Thẩm Thị của chúng ta mà bôn ba, lao lực như vậy, cậu cũng phải quan tâm tôi sao cho thích đáng chứ?
Thẩm Lăng ‘a’ một tiếng, “Từ lúc nào mà cậu lại dính người như vậy? Khoảng thời gian cậu đi New York này, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu, không cần phải nhớ tôi quá đâu?
“…Việc dạy ở trường của tôi…”
Thẩm Lăng ngắt lời hắn, “Bách Tuyên, lúc đầu cậu muốn đến trường học dạy, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì, nhưng ngàn vạn không thể có chủ ý ấy với tôi, nếu có thời gian rảnh rỗi, tôi đi tìm nữ nhân đùa bỡn vẫn tốt hơn.”
Chu Bách Tuyên suy nghĩ một chút, “Cậu mà đi không chừng lại phát hiện có kinh hỉ đấy?”
Thẩm Lăng hơi nâng mí mắt, “Có thể có kinh hỉ gì? Tôi không có hứng thú với các bạn nhỏ.”
Vẫn là ba câu cũng không khác gì tính cách, Chu Bách Tuyên nhẹ giọng nói, “Cậu không phải là không thoải mái với Đường Quả sao? Em ấy chính là học sinh lớp tôi.”
Thẩm Lăng nghe xong, tầm mắt phút chốc nhìn về phía Chu Bách Tuyên, hắn thế nào mà lại quên mất chuyện này.
Tối hôm đó hắn cùng Chu Bách Tuyên trên đường đi về, lúc đi qua hiệu thuốc, Chu Bách Tuyên xuống xe đi mua thuốc giải rượu, trùng hợp di động trên ghế vang lên, hắn uống có chút say, còn tưởng là điện thoại của mình, nhấn mở ra nhìn, là Đường Quả gửi lời mời kết bạn trên Wechat.
Hắn ngay lập tức cảm thấy rất thú vị, muốn nhấn đồng ý, sau đó di động trong túi hắn bắt đầu rung, lúc này mới ý thức được hắn đang cầm là điện thoại của Chu Bách Tuyên.
Sau đó hắn nhớ kĩ mã wechat của Đường Quả, tiện tay thêm cô, còn ghi chú là cha cô!
Sau khi về đến nhà hắn liền quên mất việc này, nào biết ngủ đến nửa đêm, điện thoại cứ rung không ngừng, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, hắn còn tưởng điện thoại ‘trúng độc’ rồi, không ngờ là trò nghịch ngợm của cô ấy.
Hắn vẫn đang suy nghĩ muốn tìm cơ hội chỉnh cô, mà không, cơ hội đưa đến cửa rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên không rõ ý tứ: “Cậu đi New York là vì việc thu mua của Thẩm thị, thân là giám đốc kiêm bạn bè tốt, nếu tôi không giúp cậu, chẳng phải là quá không có tình người sao, đúng không?”