Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 39: Độc nhất vô nhị




Editor: Phong Tâm

Đường Quả cầm điện thoại lên, khoác lên chiếc áo khoác liền vội vã chuồn ra khỏi kí túc xá, vẫn may chưa đến mười một rưỡi, cửa vẫn chưa có đóng.

Cô đi đến cửa của tòa kí túc, nhìn gắp bốn phía vẫn không thấy xe của anh, chẳng lẽ lại ở cổng trường đợi cô?

Cô tăng tốc đi đến cổng trường, có đèn xe ở đối diện chiếu vào mặt cô, trong lòng không khỏi mắng một tiếng thô tục.

Cùng lúc cô chuẩn bị đi qua, chiếc xe dừng lại, gương mặt tuấn tú của Thẩm Lăng lọt vào mi mắt, cô trộm đảo mắt nhìn trước sau, may là trên đường không có học sinh nào, liền vội vã chạy tới chui vào xe.

Thẩm Lăng ôm chặt cô vào lòng, có tài xế ở đây, anh không nói lời nào cả, vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ chút đi, về đến nhà anh gọi em.”

Cô giương mắt nhìn sườn mặt anh, dùng tay vuốt ve, có cảm giác rát rát, qua một ngày, râu mọc ra một chút rồi.

Chiếc xe rời khỏi, lẳng lặng xuyên qua màn đêm yên tĩnh, cửa sổ xe nửa mở, gió nhẹ tháng năm thổi vào, giống như ngón tay thon dài của anh xoa xoa mặt cô vậy.

Cô dựa vào lòng anh, ngửi lấy hơi thở mát lạnh từ người anh, lúc lúc lại dùng tay xoa cằm anh, anh cụp mắt xuống nhìn cô, cô lập tức giả bộ đã ngủ.

“Ngoan, ngủ một chút đi.”

Giọng anh luôn khiến cô cảm thấy nghe nhiều sẽ mang thai ^^, giọng điệu dịu dàng cuốn hút lại mang chút sủng nịnh, quả thực khiến người ta muốn mang ba cái thai trong bụng vậy~~

Cô rất nghe lời, nhỏ giọng đáp, “Vâng.” Đầu dựa vào ngực anh, nhắm mắt an tâm hưởng thụ.

Hôm nay quá mệt, cô rất nhanh đã mơ mơ hồ hồ đi vào giấc mộng, sức nặng của cả người đều đè lên anh, anh lại ôm cô thật chặt, giương tay lấy áo khoác đắp lên cho cô.

Dọc đường tài xế từ gương chiếu hậu nhìn không dưới một vạn lần, không nghĩ nổi ông chủ sẽ có một mặt dịu dàng như vậy.

Đã đến chung cư, cô không có biểu hiện muốn tỉnh dậy, mà anh cũng không định gọi cô, thật cẩn thận ôm cô xuống xe, trực tiếp đi vào thang máy.

Cho đến khi nằm trên giường, cô vẫn không có tỉnh dậy.

Thẩm Lăng không vội đi tắm, ngồi ở mép giường, ngắm nhìn gương mặt mảnh khảnh kia, bình thường đã không béo, mấy ngày nay bận việc chuẩn bị khai trương cho tiệm nhỏ, càng gầy đi một chút.

Ngón tay anh nhẹ vuốt ve gương mặt ấy, cô có gì tốt chứ?

Không chút tham vọng, không chí lớn, đầu óc cũng không đủ linh hoạt, còn thích phô trương chút thông minh.

Anh nắm tay phải của cô đặt lên miệng hôn rồi lại hôn, chính là đôi tay này, chạng vạng tối nay nhặt tờ rơi đã bị người khác dẵm lên ở dưới mặt đất.

Còn vô cùng yêu quý dùng tay áo xoa xoa, sau đó giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả, tiếp tục mỉm cười phát tiếp.

Lúc trước anh không hiểu đã yêu cô vì cái gì, có lẽ hiện tại đã biết rõ rồi, cô là độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị của anh.

Anh tắt đèn, đi đến ban công, châm điếu thuốc, lấy điện thoại nhấn một dãy số, yên tĩnh đợi đầu bên kia nhận.

Âm thanh bên kia có chút lười biếng, “Alo.”

Anh nhả một hơi khói, “Nhiên bảo, ngủ rồi?”

“Bị anh làm ồn cho tỉnh rồi.” Lại cười hỏi một câu, “Có phải đã mua nhà cho em rồi không?”

“…Tối nay câu kia em nói với anh là thật?”

Bên kia ngáp một cái, “Câu nào?”

Thẩm Lăng thật muốn lôi cô qua đây trừng trị một trận cho hả giận, nhưng sắp có chuyện muốn nhờ vả cô, chỉ có thể mềm giọng mà nói, “Chuyện ông nội muốn anh đi xem mắt.”

“Thẩm Lăng, tuổi tác của anh cũng không lớn lắm, sao lại có thể đãng trí như vậy chứ? Không phải là em đã cho anh nghe ghi âm điện thoại rồi sao.”

Thẩm Lăng dừng một chút, “Cụ thể là khi nào ông nội trở về? Còn có, ông an bài là cô gái của nhà nào?”

“Ông cũng không có nói thời gian cụ thể, nói là tuần sau, thứ hai đến chủ nhật, một phần bảy xác xuất, rất không dễ đoán, còn khó gấp đôi so với khi em làm bài ngoại ngữ, ít nhất bọn em cũng chỉ có bốn đáp án thôi. Về việc con gái nhà nào, Thẩm gia nhà chúng ta có nhiều bạn tốt thế gia như vậy, xác xuất này còn khó đoán hơn cả thời gian gặp mặt.

Thẩm Lăng tức giận, “Nhiên bảo, nói chuyện chính!” Lúc trước anh cũng rất dịu hiền, hiện tại nóng nảy như vậy, cũng đều là nhờ công lao của cô.

“Thẩm Lăng, anh nói tiếng Lục tỷ cho em nghe đi, nếu em nghe xong mà cao hứng, em sẽ nói cho anh.” Ừm, Đào Nhiên ở Thẩm Gia xếp thứ sáu.

“Đào Nhiên, em ngứa da rồi đúng không?!”

“Tạm biệt, em muốn đi ngủ rồi.”

Thẩm Lăng dùng lực bóp chặt điện thoại, cắn răng nói, “Đợi đã!”

“Thẩm Lăng, em đổi ý rồi, anh phải gọi em ba lần “Lục tỷ”, nếu không không bàn bạc gì hết!”

Thẩm Lăng dùng lực dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn, “Nhiên bảo, từ nhỏ đến lớn là ai lo cho em? Hả?”

Đầu bên kia hít hít mũi, “Thẩm Lăng, sao anh cứ mãi nhắc đến chuyện gạo xưa thóc cũ vậy, có gì vui?”

“Mẹ nó, Đào Nhiên, em từ khi bảy tuổi đã do anh lo rồi, bao nhiêu năm nhìn em lớn lên, dễ dàng sao? Em bây giờ lại cùng cái tên bạch nhãn lang kia đưa ra điều kiện với anh đúng không?”

“Thẩm Lăng, tối nay anh lại dục cầu bất mãn?”

Thẩm Lăng tức giận chút nữa là ném điện thoại đi rồi, “Em học những thứ vớ vẩn này từ ai vậy!”

“Bắt đầu từ khi em bảy tuổi, anh đi đâu cũng đem em đi theo, những lời như vậy em là mưa dầm thấm lâu, tự nhiên biết thôi, còn phải học? À, không đúng, nếu là học thì cũng là học từ anh với mấy người cùng hội của anh kia.”

Thẩm Lăng nguôi giận, điều chỉnh tâm trạng, “Nhiên bảo, luôn nói huynh trưởng như cha, mặc dù anh là tam ca của em, nhưng trong quá trình trưởng thành của em, anh có khác gì trong vai người cha, anh còn hơn cả bố mẹ em như thế, điều này em có công nhận không?”

“Ừm, sau đó thì sao? Nói trọng điểm đi!”

Trọng điểm chính là, “Tam tẩu như mẹ, bây giờ, người ‘mẹ ruột’ khác của em chưa chắc đã qua ải của ông nội với người trong nhà, vì vậy…”

Lời nói của đầu bên kia mang theo chút nức nở, “Tam ca, anh muốn tìm mẹ kế cho em? Em không thể sống tiếp được nữa rồi! Anh đây là muốn ép chết em đúng không.”

Thẩm Lăng thực muốn dùng gạt tàn đập đầu tự sát, “Nhiên bảo, em có thể nghiêm túc nói chuyện không?!”

“Không thể, dù gì mẹ kế cũng có rồi, anh bảo em phải bình tĩnh thế nào? Em muốn được đền bù.”

Thẩm Lăng coi như đã nghe ra ý tứ của cô, “Em muốn đền bù như thế nào?”

“Bây giờ em cảm thấy chung cư 180 mét vuông không đủ để làm mất đi bóng ma tâm lý mà chuyện mẹ kế đem lại, như thế này đi, đổi thành 300 mét vuông.”

“…Nhiên bảo, Thẩm gia nhiều nhà như vậy còn không đủ cho em ở? Em làm cái gì mà muốn mua nhà gần trường Q?”

“Năm nay em thi đại học, chuẩn bị thi trường Q.”

Đột nhiên Thẩm Lăng bật cười, “Nhiên bảo, dựa vào ngoại ngữ ba, bốn mươi điểm của em, em còn dám nói muốn thi vào trường Q?”

“Bạn trai em nhìn trúng một ngành trong trường Q, vì vậy em cho dù có bò cũng phải bò vào được trường Q. Thẩm Lăng, anh đừng có mà xem thường người khác, chúng ta cứ đợi xem. Anh cũng biết mà, em là tiểu nhân thấy tiền là sáng mắt, vì vậy nhanh chóng cho em cả căn nhà lớn đi, em rất có động lực để bò vào trường Q, nếu mà em không thuận lợi bò vào được, em sẽ ăn vạ anh!”

“…” Tạm thời anh không có thời gian cùng cô thảo luận chuyện cô muốn thi vào trường nào, chuyện bây giờ mới gấp, “Nhiên bảo, em từ nhỏ đến lớn, có điều gì em muốn mà anh không đáp ứng chưa?”

“Thẩm Lăng, anh nói ngay từ sớm đi, hại em lãng phí sức lực từ nãy tới giờ, được rồi, trở lại chuyện chính, anh muốn em làm gì?”

“Nhiên bảo, anh đã…cùng với tam tẩu của em lãnh chứng rồi, nhưng cô ấy…”

Đào Nhiên chặn lời anh, “Nhưng mà Đường Quả vẫn là học sinh, còn nhỏ hơn anh mười tuổi, hơn nữa diện mạo như vậy cũng không chắc đã phù hợp yêu cầu của người trong nhà, đúng không? Quan trọng nhất là bố mẹ Đường Quả chắc chắn không vừa mắt anh, một ông chú già đi bắt cóc thiếu nữ vừa thành niên, huống hồ danh tiếng của anh tệ như vậy, kẻ ngốc mới đem con gái mình đem đến hang sói.”

Thẩm Lăng xoa cái ngực vừa tức vừa đau của mình, “Sao em lại biết cô ấy là Đường Quả?”

“Anh Bách Tuyên nhà chúng ta nói cho em biết đó, tối nay em đến biệt thự tìm anh ký tên, không ngờ anh ấy lại ở nhà, đang nặn bột làm bánh kem gì đấy, kinh khủng, phòng bếp còn bụi mù mịt, sau đó nói nói một hồi liền nói đến chuyện tình cảm gần đây của anh.”

Thì ra là vậy, vì thế không gần phải giải thích thêm nữa, “Nhiên bảo, bây giờ đã hiểu anh muốn em làm gì rồi chứ?”

Ông nội nghe lời cô nhất, đối với cô cháu gái duy nhất vô cùng chiều chuộng, nếu như cô nói với ông nội cô thích Đường Quả làm tam tẩu của mình, trong nhà còn có ai dám không đồng ý?

Lúc trước chuyện bạn gái của anh cả cũng dùng đến chiêu này, người trong nhà không cách nào khác, vì để cô vui vẻ, chỉ có thể gật đầu đồng ý hôn sự của anh cả và chị dâu.

Bên kia ngáp liên tục, “Em biết rồi, biết rồi, đợi tin tốt từ em đi, một lần liền giúp anh giải quyết bao nhiêu phiền phức. Em ngủ đây, ngày mai còn có kì thi thử.”

“Ừ, Nhiên bảo…” Hai chữ ‘ngủ ngon’ còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã ngắt điện thoại rồi.

Lần đầu tiên anh không có tức giận vì cô không có phép tắc, nếu như là lúc trước, anh nhất định sẽ gọi lại mà mắng cô một trận.

Anh lại châm thêm một điếu thuốc, bầu trời đêm nay không đẹp, bởi vì sương mù, không gian đen tối mờ mịt, không nhìn thấy ánh trăng, cũng không thấy sao trời, vậy mà tâm tình anh lại tốt vô cùng.

Anh tiện tay mở điện thoại, mấy hôm nay đều không có thời gian xem vòng bạn bè, sau khi nhấn mở, bị dọa một trận, bị Chu Bách Tuyên spam, hơn nửa đêm rồi, hắn không ngủ mà lại đi chụp với quay video làm bánh.

Điên rồi!

Anh bình luận, [Sơ Mộng mấy hôm nay không kê thuốc cho cậu uống?]

Rất nhanh Chu Bách Tuyên đã trả lời, [Sớm ngày mai hai người cùng qua đây ăn bánh kem.]

Anh đáp, [Có ăn được không?] Hình dạng không ra làm sao, thật giống với hình dạng bánh kem mà mẹ vợ anh làm ra.

Chu Bách Tuyên thành thật, [Không biết, lần đầu làm, đang đợi hai người qua đây nếm thử.]

Thẩm Lăng đang định trả lời, bọn họ ngày mai bận rồi, kết quả Chu Bách Tuyên lại để lại một dòng, [Nếu hai người không muốn qua đây, để tôi gửi qua.]