Thanh kiếm loá lên tia sáng bạc qua đôi mắt chim ưng của Ninh Vương, hắn căm phẫn nhìn người ở trước mặt, trong miệng có vị tanh mặn, hàm răng chắc khỏe của hắn đã bị gãy mất một cái.
"Đường Vĩnh Long, ngươi là đồ vô dụng." Ninh Vương gằn ra từng chữ, gương mặt đầy bùn đất, máu và mồ hôi, hoàn toàn khác xa với bộ dạng thường ngày.
Đường Vĩnh Long lạnh lùng nhìn hắn, khoé môi nhếch về một bên, khiến da của hắn nhăn lại, "Ninh Vương, chết rồi còn cứng miệng."
"Ta làm ma cũng không bỏ qua cho ngươi." Ninh Vương khạc một cục đờm dính máu vào mũi giày vàng của hắn, bật cười hả hê.
Đường Vĩnh Long nổi giận, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nâng lưỡi kiếm lên trên cao, thanh kiếm phản chiếu lại màu đỏ rực của lửa tàn khốc, "Trẫm cho ngươi được nói lời vĩnh biệt lần cuối."
Vút.
Mũi tên xé gió, vượt qua tường lửa để lao về phía mục tiêu.
"Bệ hạ, cẩn thận." Đổng tướng quân vội chạy lên, lấy khiên đỡ mũi tên xuyên qua ngọn lửa, hắn đưa thấp khiên bạc xuống, quát lớn, "Kẻ nào?"
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa ầm ĩ kéo đến, Ninh Vương quay đầu sang, cặp mắt ánh lên tia hy vọng, môi khô cằn rỉ máu của hắn lộ ra một nụ cười.
Quân cứu viện.
Bắc tướng quân đột phá vòng vây, dùng thương móc Ninh Vương lên ngựa, khiến Đường Vĩnh Long kinh ngạc, người ở trước mặt hắn chỉ trong chớp mắt đã biến mất, chẳng khác nào mỡ dâng tận miệng mà còn làm rơi, liền tức giận hét ầm lên, "Truy đuổi."
Tiếp sau đó là một nghìn quân được Bắc tướng quân nhặt ở khắp nơi về, cảm tử lao đến cản đường bọn hắn, tuy không được bao lâu, nhưng đủ để hai người kia chạy đi mất.
"Vì sao hắn lại ở đây?" Đường Vĩnh Long tức giận nhìn sang Đổng tướng quân.
"Bệ hạ, hạ thần rõ ràng đã nhận được thư của Hứa tướng quân là đã áp giải được Bắc Giang Quân." Đổng tướng quân nghi hoặc, hắn nhận được thư là từ nửa năm trước, sau đó phải đi chinh phạt mà không nắm rõ tin tức tiếp theo.
"Cấp báo!" Một tiếng hét mang đầy sự hốt hoảng vang lên.
Đường Vĩnh Long quay đầu lại, thấy tên sứ giả quỳ xuống hành lễ, "Hồi bẩm Hoàng thượng, có tin từ nội gián, Trịnh tướng quân đã câu kết cùng đám phản loạn của Nam Hải, phản bội lại triều đình."
"Cái gì?" Đường Vĩnh Long trợn to mắt, hoá ra hắn tưởng khôn lại hoá dại, tự mình thả hổ về mình, quay phắt đầu sang người đứng bên cạnh, "Lập tức cho người đi bắt toàn bộ Trịnh gia về đây, ai cũng không được tha."
"Bệ hạ." Tên quan võ thấp thỏm, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Lại có chuyện gì? Nói!" Đường Vĩnh Long dự cảm chẳng lành, túm lấy cổ áo hắn nhấc lên, giận dữ hét thẳng vào mặt người đối diện.
"Hạ thần nhận được tin, Trịnh, toàn bộ người của Trịnh gia sớm đã tẩu tán mất khỏi kinh thành." Hắn sợ hãi nói, mắt nhắm tịt lại.
Cả bàn tay của Đường Vĩnh Long vì tức mà run rẩy, gân xanh nổi lên, cặp mặt trợn trừng như quỷ hung, hắn ném mạnh đối phương xuống, khiến hắn ta ngã lộn một vòng, lại vung kiếm lên, thì đột nhiên khuôn mặt của Đổng tướng quân lại xuất hiện, "Bệ hạ xin hãy bình tĩnh, giờ không phải là lúc tức giận, chúng ta không nên lãng phí nhân lực."
"Kẻ vô dụng như hắn còn để làm gì?" Hắn quát lớn.
"Cầu bệ hạ bình tĩnh, không phải là không có cách." Đột nhiên một người ung dung đi đến, "Thần muốn xin bệ hạ phê chuẩn, cùng Trương tướng quân và năm nghìn quân đến chinh phạt phía Nam."
"Chỉ cần năm nghìn quân? Lương tể tướng, ái khanh có làm nổi không?" Đường Vĩnh Long nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Dân số Nam Hải chỉ có khoảng nghìn vạn người, lại không xuất thân từ quân đội, bọn họ khó mà thắng." Lương tể tướng gật đầu.
"Vậy được, nếu ái khanh không đem đầu Trịnh tướng quân cùng Trịnh thượng thư trở về, thì đừng hòng sẽ quay trở lại đoàn tụ với thê tử." Đường Vĩnh Long chỉ vào mặt hắn, cảnh cáo nói.
"Xin bệ hạ an tâm.
Vi thần xin thề với thiên tử, nhất định sẽ bắt được giặc làm phản, hoặc là đầu rơi máu chảy, không dám trở về kinh nữa."
"Tể tướng, đường đi Nam Hải gian truân, rất nhiều ma thú hung dữ và tướng cướp, Tể tướng chớ có coi nhẹ chúng." Đổng tướng quân đã quen với tính kiêu căng của Lương tể tướng, chau mày nói.
"Đổng tướng quân quá lo rồi, Tể tướng ta đây sẽ không để bệ hạ và tướng quân thất vọng."
Nghe Lương tể tướng bảo đảm chắc nịnh đến thế, Đường Vĩnh Long cũng có phần nào tin tưởng mà giao phó cho hắn.
Thê tử, phụ mẫu của Lương tể tướng đều đang ở đây, hắn chắc chắn sẽ không giống Trịnh Lâm Điền tạo phản.
...
Trong lúc này, Kiến Nguyệt vừa mới trải bản đồ ra để suy tính bước đi tiếp theo, đột nhiên thấy có người xông thẳng vào lều trại, "Cấp báo."
"Chuyện gì?"
"Bẩm nữ lang, phía Tây Bắc có quân nước Đại Tượng đến tấn công."
"Cấp báo."
"Mau nói."
"Nữ lang, có tin khẩn cấp gửi đến, quân Diễm Quốc xâm phạm chúng ta ở phía Tây Nam."
Kiến Nguyệt nhíu mày, "Mau đi triệu hồi quân sư và tất cả tướng quân đến đây."
"Vâng."
Kiến Nguyệt nắm tay thành quyền, mắt dính chặt lên bản đồ, một, hai đạo quân còn đỡ, nhưng ba đạo quân từ ba hướng khác nhau, nàng e là khó đỡ nổi.
"Trước đừng gấp, sẽ dẫn đến quyết định sai lầm." Bạch Tinh đứng bên cạnh nàng an ủi, "Đại Tượng và Diễm Quốc không phải hai cường quốc, đa số phải phụ thuộc vào Nam Đường mà làm theo lệnh, vì thế lực lượng chủ yếu vẫn là đến từ phía Bắc."
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều đi đến, Khương Húc Nguyệt nhạy cảm nhận ra điều gì đó, "Các nước khác cũng đã xuất quân rồi?"
Kiến Nguyệt gật đầu, "Phải, chúng đang tụ tập ở phía Tây Bắc và Tây Nam."
"Trước người đừng lo, Tây Bắc địa hình hiểm trở, đi lại khó khăn, phòng dễ công khó, cần một người biết chỉ huy quân là được, còn Tây Nam nhiều sông rạch, cần tìm người có kinh nghiệm, hiểu biết về thuỷ chiến." Khương Húc Nguyệt sớm đã lường đến chuyện này, nên vẫn giữ thái độ bình tĩnh đi đến bên cạnh nàng, chỉ vào bản đồ giải thích kĩ lưỡng.
"Nữ lang, Khúc Huy tình nguyện đi Tây Bắc chinh phạt quân Đại Tượng."
"Kiến Nguyệt, ta có thể đi Tây Nam." Khánh Vy cũng nói, lại bị Lê Đề đốc cản lại, "Nữ nhi làm sao có thể lưu lạc đến tận Tây Nam, ta đi cùng."
Nàng lắc đầu, "Phụ thân phải ở lại để bảo vệ cho phía Bắc, nhỡ như đây là kế nghi binh."
"Thúc thúc, ta sẽ đi cùng Khánh Vy." Khương Húc Nguyệt nói.
Kiến Nguyệt nhíu mày, nhìn mọi người đang tranh cãi với nhau, lát sau mới nói, "Trước mọi người giữ bình tĩnh, Khánh Vy nói quả không sai, chúng ta rất cần Lê Đề đốc ở lại để bảo hộ phần sông Hồng và sông Bắc Khê."
"Nhưng." Lê Đề đốc mím môi, "Để nàng đi, ta quả thực không yên tâm."
"Có Húc Nguyệt đi cùng, nàng ấy chắc chắn đã có sự chuẩn bị, vì nơi đó có sông Cửu Long rất quan trọng, chúng ta cũng đã sớm bố trí lực lượng ở đó." Kiến Nguyệt khuyên giải, Lê Đề đốc im lặng một hồi lâu, do dự không quyết, Khánh Vy liền nói, "Phụ thân, nữ nhi từ nhỏ theo phụ thân ra quân doanh, lại chăm chỉ đọc binh pháp cùng kinh nghiệm mà phụ thân để lại, chính là vì ngày hôm nay, nữ nhi không phải nam nhân, nhưng sẽ không thua kém bọn họ."
"Nữ nhi, chiến tranh rất tàn khốc, đặc biệt khi kẻ địch biết con là nữ tử."
"Nữ nhi sẽ không để bọn chúng nắm thóp được chúng ta." Ánh mắt kiên định của nàng loé lên một tia sáng.
Lê Đề đốc ngỡ ngàng nhìn nàng, một lúc sau mới gian nan gật nhẹ đầu, ngữ khí nặng nề, "Vậy nữ nhi cẩn thận một chút, lấy lui làm tiến, lúc nên chạy thì hết sức mà chạy, cũng đừng do dự, nhân nhượng với kẻ địch, do dự một khắc sẽ gây tổn hại rất lớn."
Mọi người thấy hai phụ tử đạt được thoả thuận, liền nở nụ cười.
"Nhưng Kiến Nguyệt muốn nhắc nhở mọi người, cố gắng nhân đạo nhất có thể, hạn chế làm hại nữ tử và hài tử vô tội, nếu đối phương có ý định tấn công thì giết thẳng, không được bày trò, không được hãm hiếp, không được ăn cắp đánh giết oan dân bản địa, cũng không tra tấn tù nhân, đối đãi tử tế, lấy nhu khắc cương." Kiến Nguyệt liếc mắt nhìn từng người, chậm rãi nói.
"Đã hiểu." Mọi người đồng thanh nói.
"Khúc Huy cần bao nhiêu quân?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Khúc Huy chỉ cần một nghìn quân."
"Được, thế còn Húc Nguyệt thì sao?"
Khương Húc Nguyệt nở nụ cười, "Năm trăm quân là đủ cho Húc Nguyệt."
"Cần ít đến thế sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc.
"Trận chiến trên sông, chủ yếu là tấn công và thuyền của đối thủ."
"Được."
Kiến Nguyệt nhìn bọn họ chuẩn bị lên đường, nở nụ cười nhạt, "Ta tin các vị có thể đem lại chiến thắng cho chúng ta."
"Nữ lang yên tâm." Khúc Huy gật đầu, cũng xoay ngựa dẫn quân khởi hành.
"Công chúa, chúng ta sẽ chiến thắng trở về, xin công chúa đừng lo." Khương Húc Nguyệt trước khi lên xe ngựa để lại lời này, cũng khởi hành đi xa dần.
Sau đó Kiến Nguyệt lại đến tìm Trịnh Lâm Điền và Yêu Thế Huệ để bàn bạc, Trịnh thượng thư đi đến, "Chắc chắn Lương tể tướng sẽ đến đây."
"Đối phương là người như thế nào?"
"Mưu mô, xảo quyệt, hắn có những suy nghĩ mà không ai có thể bắt kịp."
"Người xảo quyệt thì thường rất kiêu ngạo, chúng ta phải vuốt v e hắn, càng tỏ ra yếu thế càng tốt." Kiến Nguyệt xoa cằm, bắt đầu rơi vào trầm tư.
"Như thế nào là tỏ ra yếu thế?" Trịnh Lâm Điền không kìm được hỏi.
"Ví dụ như, thắng ít thua nhiều, chúng ta phải dẫn dụ hoặc là đi đến thung lũng, hoặc là đi đường thuỷ, như thế mới có lợi."
"Như thế liệu có ổn?" Trịnh Lâm Điền nghi hoặc.
"Nếu quá phô diễn tham thắng, sẽ chỉ khiến đối phương thắt chặt cảnh giác, chúng ta không được vội vàng làm bại lộ điểm mạnh quá nhanh, đối phương cũng sẽ tìm ra điểm yếu."
Những người ở trong lều trại ngơ ngác nhìn nhau, bọn hắn nghi ngờ người ở phía trước, nàng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa lại vô danh, khiến những lời nói càng không đáng tin cậy.
"Được, ta tin Cửu muội." Yêu Thế Huệ gật đầu.
"Ta cũng tin Cửu công chúa." Trịnh Tú ở bên cạnh cũng nói, nàng tin tưởng vì đối phương, vì nàng ấy quả thực biết xử sự nhân thế.
Trịnh Lâm Điền do dự, nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn thở hắt một tiếng, cũng gật đầu đáp ứng.
"Nữ lang có chuyện gì cần phân phó cho chúng ta không?" Yến Thế Huân thấy nàng trở lại, liền dắt Cố Nghiên Hi cùng đến.
"Hiện thời chưa có, hai người cố gắng bảo vệ kho lương thực và vũ khí cẩn thận, đừng để kẻ khác đột nhập." Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng đá lăn, "Thạch Sanh."
Thạch Sanh lúc này đã hoá thành người đá, kéo một loạt xe lương thực cũng vũ khí trở về, nó là đi lấy từ các châu, huyện khác, phá kho thóc của đám quan còn đang cố gắng cố thủ, khiến phòng ngự của địch suy yếu, dân chúng lại khởi nghĩa khắp nơi, đánh đuổi địch phải vội vã chạy về Nam Đường, đều bị quân của Kiến Nguyệt chặn đường, không thu giữ quân nhu chính là bắt những kẻ quan trọng về làm con tin.
Kiến Nguyệt cho Bánh Bao kiểm tra lương thực, xác thực không có người ẩn nấp bên trong hay hạ độc mới hài lòng gật đầu, cho quân đem đồ vào kho, cất khoá cẩn thận.
Tối đến, nàng lại cùng Bạch Tinh ngồi ở bên ngoài ngắm cảnh, "Gần đây không có thời gian bồi phò mã, đều rất nhớ rồi."
Bạch Tinh mỉm cười, "Nguyệt nhi cũng đừng tự đem áp lực lên mình quá nhiều."
"Trận chiến này, phải mất bao nhiêu lâu mới có kết thúc?" Kiến Nguyệt dựa vào vai nàng.
"Ta xem về cơ bản nội địa đều đã bình yên sinh hoạt trở lại, dân chúng bắt đầu đầu quân cho chúng ta, thì có lẽ hai, ba năm nữa, mọi thứ sẽ kết thúc." Bạch Tinh ngẩng đầu nhìn ngôi sao lấp lánh kia.
"Lâu đến thế sao? Liệu Cửu Vĩ tộc có thể đợi đến chừng đó không, còn nữa, phía Quỷ Thanh Kiếp vì sao lại không có động tĩnh gì?"
"Chúng không phải đang hành động đây hay sao?"
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, "Em không hiểu ý người."
"Thế gian bạo loạn, là điều chúng chờ mong."
"Vì sao?"
"Chúng không tàn bạo dữ dội như em nghĩ đâu, ngược lại, chúng như những con sâu bọ gặm nhấm thế gian này, khiến mọi thứ trở nên thối rữa, đó mới là những kẻ mưu mô đáng sợ nhất, nếu không phải có ta, e là chẳng ai biết chúng là đầu sỏ.
Điều quan trọng là, chúng chỉ đang muốn báng bổ hình tượng của Thánh Thượng của em, dẫn dụ những kẻ bất hạnh lầm lạc, đây mới là mục đích thật của chúng."
"Chúng rất hận Thánh Thượng sao? Vì sao?"
"Không phải nàng đã nói với em rồi sao? Trước đây vì để bảo vệ quy luật do chính nàng ta đề ra, thì nàng ta sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn."
Kiến Nguyệt ngẩn người, chớp chớp mắt, "Bấy lâu nay em cứ tưởng Thượng Đế sẽ là một vị Thánh bao dung và hoàn hảo."
"Nếu như thế, thế gian này đã chẳng tồn tại kẻ ác đúng không? Mọi thứ luôn có sự đối lập, đừng đề cao vị Thánh của mình quá mức, thì đồng nghĩa với việc em đang trở nên bao dung."
...
Vài ngày sau, Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy đi về biên giới Tây Nam, thấy xung quanh hoang tàn, nhà cửa bị đốt cháy, người chết ở khắp nơi, cả một huyện nhỏ im lặng như thị trấn ma, khiến hai nàng bất giác nhíu mày, "Mau tìm kiếm xem còn ai sống sót hay không."
Một lát sau, quân lính quay trở lại, sắc mặt khó coi như đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, "Bẩm nữ lang cùng quân sư, không còn người sống nữa."
"Cái gì?" Cả hai đồng thời kinh ngạc, cả một huyện bị thảm sát, thì có bao nhiêu tàn nhẫn, Khương Húc Nguyệt nhìn tử thi ở bên cạnh, gương mặt của hắn bàng hoàng như đã nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm, lại không can tâm mà như thế chết đi, sau đó chính là một nữ nhân và hai hài tử cũng biểu cảm tương tự, có lẽ là một gia đình, khiến Khương Húc Nguyệt căm phẫn đến tay nắm chặt lại, cả người run rẩy.
"Chúng ta sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi." Nàng đi đến, vươn tay giúp bọn họ nhắm mắt lại, sau đó nói, "Nhanh chóng chôn cất cẩn thận những người dân này."
"Vâng." Quân lính không nhiều lời, cẩn thận khiêng từng người đi, đến bãi đất trống gần đó.
Hai nàng đi ra ven sông, thấy người nằm ngổn ngang ở đó, tay còn đang nắm chặt cuốc xẻng, có lẽ quân địch là đi đường thuỷ vào, sau đó dùng đại bác, vì có nhiều cái xác đã nát bét đến không nhìn ra được là người hay thú, cây cối nghiêng đổ khắp nơi.
Khương Húc Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong tất cả ở đây, nàng nhìn thuyền gỗ được đóng chắc cẩn thận, "Diễm Quốc không có kinh nghiệm về thuỷ chiến bằng Nam Hải, vì thế chúng ta nên để bọn họ tự suy yếu, đến lúc đó tổng tiến công."
"Ý của Húc Húc là?" Khánh Vy tò mò hỏi.
Khương Húc Nguyệt nở nụ cười với nàng.
Tướng quân của Diễm Quốc nghe chi viện đã đến, nhưng lại chỉ có khoảng năm trăm người, đứng đầu là hai nữ nhân, hắn lập tức bật cười, "Bọn họ thực hết người rồi hay sao? Hai nữ nhân cùng năm trăm người đòi đánh nhau với chúng ta? Nực cười."
"Tướng quân, bên ngoài có cô nương tự xưng là Khương quân sư đến hoà giải."
"Hoà giải?" Hắn nghi ngờ hỏi lại lần nữa, cũng đi ra ngoài xem, thấy Khương Húc Nguyệt đang đứng trên mũi thuyền nhỏ, tay còn phẩy quạt, trông giống như đang đi du sơn ngoạn thuỷ hơn là đi đánh trận.
Lúc hắn biết nàng bị mù, đột nhiên muốn cười phá lên, nhưng vẫn cố nín nhịn.
"Chey tướng quân." Nàng mỉm cười.
"Ngươi có chuyện gì?"
Khương Húc Nguyệt phẩy nhẹ quạt, "Ta đến để thương lượng, chúng ta và Diễm Quốc không thừa không oán, thiết nghĩ cuộc chiến này là thừa thãi, nên muốn đến hỏi ý kiến của tướng quân, có đồng ý cùng chúng ta giảng hoà không? Nhân lúc hai bên chưa căng thẳng, tướng quân nên cân nhắc chút."
Hắn đang định nói gì đó, Khương Húc Nguyệt lại bổ sung, "Tướng quân suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời, xin hỏi Diễm Quốc Vương cứ thế bằng lòng làm chư hầu nhỏ bé để Đường Hoàng Đế tuỳ ý sai khiến sao? Diễm Quốc cứ cùng nhau bàn bạc, chúng ta cũng không vội."
Cao tướng quân ôm bụng bật cười ha hả, sau đó lấy tay gạt nước mắt, "Haha, ngươi nghĩ chỉ dùng cái miệng khôn lỏi là sẽ dụ dỗ được chúng ta? Các ngươi căn bản không đáng để chúng ta bận tâm, để ta nói cho ngươi biết, kế ly gián của ngươi quá non nớt rồi."
"Tướng quân đa trí lắm mưu, tướng quân vẫn là nên suy nghĩ cho kĩ."
"Nằm mơ, các ngươi sợ rồi thì cứ nói, chi bằng ngay lúc này đầu hàng đi, tướng quân ta đây không phải là người nhẫn tâm tàn bạo, sẽ xin thiên triều tha cho các ngươi một mạng."
"Tướng quân nói thế, là cuộc chiến này bắt buộc phải xảy ra?" Khương Húc Nguyệt bình thản nói, nhưng giọng nói nghe không còn dịu dàng như ban nãy nữa.
"Để ta xem các ngươi định bày trò gì." Cao tướng quân ngạo mạn nói.
"Nếu đã vậy, họ Khương ta đây không có gì để nói nữa, cáo từ." Nàng nói xong, xoay người vào trong.
"Tướng quân, vì sao không bắt ả luôn?"
"Đừng vội, nếu ả dám đến đây thì hẳn là có quân bảo vệ đi theo, xem ả ta cũng có bản lĩnh, ta muốn xem rốt cuộc chúng sẽ bày trò gì."
Vài ngày sau, tiếng trống nổi lên, tên tướng quân ung dung cho thuyền đi đến quân doanh của các nàng, nào ngờ phía trước đã thấy một đoàn thuỷ quân đứng chặn ở phía trước, hắn vốn còn định tỏ ra quân tử mà chào hỏi đối phương, nào ngờ thuyền đột nhiên rút chạy.
"Đừng đuổi, nhỡ như là bẫy." Vì thế quân của hắn quay trở lại.
Tên tướng quân càng ngày càng không hiểu đối phương rốt cuộc là đang làm cái gì, không hề có động tĩnh nào là muốn tấn công bọn hắn, lúc thấy bọn hắn thì bỏ chạy, đêm cũng không tấn công, khiến hắn ngày càng mất kiên nhẫn.
Sở dĩ hắn chưa muốn tấn công ngay là bởi vì hai điều, một là hắn nghi ngờ Khương Húc Nguyệt chỉ là người thay thế, tướng giỏi thật sự đang đứng ở đằng sau đợi hắn vào tròng, hai là hắn muốn tỏ ra rộng lượng, quân tử nhường nhịn kẻ yếu.
Một hôm, vào buổi đêm tiếng chuông đột nhiên vang ầm ĩ lên, báo động đối phương tấn công, tên tướng quân chạy đến, thấy dưới bóng đêm lấp ló vài con thuyền cùng người đang tháo chạy vì bị phát hiện, lập tức bật cười, bản lĩnh của bọn chúng không ngờ chỉ có thế, liền ra lệnh, "Đội cung thủ, xuất kích."
Mũi tên bay tựa như mưa, ồ ạt bắn về phía đám người kia, nhưng bắn mãi đối phương cũng không gục xuống, mà thuyền thì cứ đi xa dần, khiến cả đám người hãi hùng, tán loạn cả lên, "Ma, có ma."
"Ma quỷ cái gì, nói năng vớ vẩn, lập tức đuổi theo." Hắn lập tức nhảy lên thuyền, cả đoàn người đèn đuốc sáng trưng, nhưng đã mất dấu đối phương.
Tướng quân Diễm Quốc ngơ ngác hồi lâu, sau đó lại nghĩ ngợi gì đó, "Nguy rồi, dính bẫy rồi, lập tức trở lại doanh trại."
Nào ngờ hắn vốn tưởng rằng quân doanh đã bị chìm trong biển lửa, lại giống như thường ngày yên ắng, khiến hắn muốn phát điên.
Khương Húc Nguyệt nhìn con thuyền đang trở về kia, liền ra lệnh, "Mau thu những mũi tên chưa hỏng trở về đây."
Cả đoàn người đế lục lọi quanh thuyền, lại rút mũi tên từ người rơm ra, bọn họ đột nhiên bội thu cung tên, không thể không cảm tạ ân điển của đối phương ngây thơ kia.
Cứ như thế, ban ngày các nàng để bọn họ đuổi theo, vì đối phương không thông thạo địa hình bằng, nên cứ phải quay mòng mòng trên nước, tối đến lại hoá ma hoá quỷ khiến không ai có thể ngủ được.
Một tháng sau, tướng quân Diễm Quốc không thể chịu được nữa, bị các nàng hành hạ đến suy nhược tinh thần, lập tức ra lệnh, "Truy tìm quân doanh của chúng, bảo quân chuẩn bị tấn công."
Nào ngờ vừa đi đến mới phát hiện ra nhiều con thuyền bị ngập nước mà chìm xuống lúc nào không hay, khiến cả đám người hoang mang, tướng quân Diễm Quốc một lần nữa bị các nàng chọc tức.
"Là kẻ nào đục hỏng thuyền?"
Không ai dám nói gì, vì bọn họ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tướng quân, là đối phương thả mối mọt đục thủng thuyền." Một tên lính vội vàng chạy tới.
"Cái gì?"
"Tướng quân, kho lương thực đã cạn kiệt." Một tên lính khác lại chạy đến.
"Làm sao có thể? Hôm qua còn dự định được một tuần, đủ cho quân cứu viện đến cơ mà?" Tướng quân quát lớn, sau đó nhận ra điều gì đó.
Hắn dính kế rồi, ngay từ ngày đầu tiên.
"Tướng quân, kho vũ khí cũng đã bị đánh cắp."
Tướng quân Diễm Quốc tựa như phát điên đến phun ra một ngụm máu, "Tạm rút lui, đợi quân viện trợ chở lương thực cùng vũ khí đến."
Khương Húc Nguyệt buông sách xuống, nói với tướng quân bên cạnh, "Tạm thời để bọn chúng vận chuyển được một nửa lương thực cùng vũ khí."
"Quân sư, người chắc?" Hắn ngạc nhiên, bọn hắn bây giờ chỉ việc xông lên là đã đánh bại đối phương, nhưng không hiểu vì sao người ở trước mặt một mực chơi mèo vờn chuột, bây giờ lại buông tha cho bọn hắn.
"Ngươi cứ làm đi." Khương Húc Nguyệt một từ cũng không thừa, tiếp tục đọc sách.
"Húc Húc, vì sao vẫn để chúng nhận được lương thực a?" Khánh Vy không kìm được tò mò hỏi.
"Chúng ta không vội dồn chúng vào đường cùng, quân chúng vốn dĩ đông hơn ta, nếu rơi vào thế bí bách sẽ xảy ra trường hợp, chúng sẽ tổng tấn công để cướp lương thực, hoặc là chúng sẽ rút quân để cầu xin viện trợ, khi đó Diễm Quốc Vương sẽ nhận ra tình hình bên này không dễ dàng như nghĩ mà điều quân giỏi và nhiều kinh nghiệm đến." Khương Húc Nguyệt chậm rãi giải thích cho nàng nghe, "Nói chung, tất cả đều không có lợi cho ta, lúc này chừa cho chúng một ảo tưởng mong manh là tốt nhất."
Nửa tháng sau, bọn họ không dám kích động, tướng quân thậm chí còn phải giết ngựa để làm thịt, thấy xe trở lương thực và vũ khí cuối cùng cũng đến.
Lại mất nửa tháng sau, Khương Húc Nguyệt mới đi ra ngoài, "Chúng ta lập tức tiến công."
Mọi người nghe thế, liền gấp rút chuẩn bị, bọn họ đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.
Tướng quân Diễm Quốc đang ngồi ở bên trong suy nghĩ kế sách, nào ngờ thấy bên ngoài rung chuông cảnh báo, làm hắn nhất thời ngơ ngác, nghĩ cũng không nghĩ chạy ra bên ngoài, "Có chuyện gì?"
"Cấp báo, quân địch đang tấn công về đây."
Hắn ngạc nhiên, vì sao lại tấn công vào ban ngày, liền chạy lên thuyền chiến, cho quân rút mỏ neo, cũng cảnh giác đi đến giữa sông, liền bắt gặp một cô nương áo trắng phất phơ đang đứng ở mũi thuyền, không ai khác ngoài Khương Húc Nguyệt.
Cứ nghĩ đến nàng là hắn đã thấy khó chịu như nhọt độc mãi không khỏi, nay gặp người kia vẫn ra vẻ cao cao tại thượng, bình an vô sự làm hắn cảm giác mình là kẻ ngốc bị nàng dắt mũi, vì thế càng tức hơn, vội ôm ngực đang nhói đau của mình, "Ngươi muốn gì?"
"Chúng ta hoà giải, ngươi thấy thế nào?" Khương Húc Nguyệt lạnh nhạt nói.
"Nằm mơ." Hắn gầm lên.
"Vậy thì tuỳ ngươi." Khương Húc Nguyệt vừa dứt lời, Khánh Vy lập tức cho quân dọc bờ sông ẩn nấp tấn công từ hai phía.
"Mau phản công, đại bác." Hắn vội vàng lên khiên che đầu, trợn to mắt nhìn thuyền của đối phương đang rời đi xa dần, "Đuổi theo ả ta."
Quân lính bị hắn làm cho quay như chong chóng, tất cả còn đang bận né tránh mưa tên, lại phải bê đạn ra lắp vào đại bác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của hắn, để đối phương ngày càng đi xa.
"Không nghe thấy gì sao? Đuổi theo đám đằng trước." Hắn đẩy tên lính ở trước mặt ra, tự mình điều khiển thuyền.
"Tướng, tướng quân, xin hãy bình tĩnh, nhỡ là bẫy." Đối phương vội ngăn cản, lại bị hắn quát lại, "Ở đây ai là chủ?" Tên lính không dám nói nữa, chỉ có thể ra lệnh cho những thuyền đằng sau.
Khánh Vy nhìn bọn hắn quên mất phản công, cắm mặt mà đuổi theo Khương Húc Nguyệt, có thể thấy đối phương đã bị nàng chọc tức đến lu mờ lý trí rồi, liền hạ lệnh ngừng bắn, dẫn quân rời đi đâu đó.
Hắn đuổi theo một hồi, vì thuyền quá lớn, tốc độ trở nên chậm chạp, rất nhanh đã bị đối phương bỏ xa đến mất dấu, "Tướng quân, ở kia."
Hắn nhìn thấy con thuyền nhỏ ở đằng xa, vội vàng đuổi theo.
Tướng quân truy đuổi con thuyền kia suốt một vòng, dần dần lấy lại lý trí, nhận ra có thứ gì đó không ổn, lại thấy gió tạt vào mặt, bầu trời âm u mịt mù, khiến xung quanh tối đen lại.
"Không thể nào, ả ta không thể có năng lực này."
Lời vừa dứt, sấm rền một tiếng, khiến tất cả mọi người giật nảy mình, tướng quân vội hét lớn, "Cho thuyền vào bờ, mau lên." Tên lái thuyền vội vàng chạy đến tay lái, như bị thứ gì đó lao đến, bắn vào tay của hắn, ngay sau đó mưa tên tiếp tục kéo đến, đoàn người của Khánh Vy đã đuổi kịp đối phương, nàng căm phẫn nhìn về phía hắn, "Chuẩn bị cung tên lửa." Lời vừa dứt, các đoàn quân tay chân không ngừng nghỉ, đốt đầu mũi tên được thay sang rơm cỏ, bắn về phía thuyền của địch, trong chớp mắt đã bốc lửa, khói đen nghi ngút, tiếng la hét thảm thiết ở khắp nơi, nhiều tên lính vội nhảy xuống nước.
Khương Húc Nguyệt ở bên kia bờ lạnh lùng nhìn bọn hắn, "Nợ máu phải trả máu, nào có chuyện chạy thoát được nhanh đến thế.
Không vội tấn công các ngươi, chính là để sắp bẫy cho hôm nay." Nói xong quay sang nói với quân lính bên cạnh, "Chuẩn bị đại bác và lưới điện rồi bắn xuống sông, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát."
"Vâng." Hắn lập tức chạy đi, ra lệnh cho quân đại bác chĩa xuống dưới sông, bên trong đại bác còn có những lưới điện đặc biệt, "Bắn, quyết không để kẻ nào chạy trốn, báo thù cho bách tính."
Lời này tựa như lưỡi dao cứa vào trái tim từng người, bọn hắn căm phẫn đổi hướng đại bác, xác định phía nào có kẻ địch đang bơi liền bắn không ngừng nghỉ, chỉ trong chớp mắt, cả dòng sông chuyển sang bọt đỏ, xác người nổi lềnh phềnh cùng con thuyền đang bị đốt thành tro bụi kia.
Không biết từ lúc nào, Khương Húc Nguyệt đã lôi tên tướng quân ướt như chuột lột lên, đám quân nhìn thấy liền kích động chửi bới, muốn lao đến đánh hắn, nhưng lại ngại quân sư, "Đem hắn đến trước mộ của những nạn nhân, bắt hắn dập đầu ba lần với từng mộ."
Tướng quân Diễm Quốc kinh hãi nhìn những đôi mắt tràn đầy sát ý trừng trợn với hắn, Khương Húc Nguyệt như nhận ra ý định của hắn, "Không được để hắn cắn lưỡi tự sát." Đám quân lính liền nhét nội khố bẩn vào miệng hắn.
Tướng quân Diễm Quốc bị chịu nhục nhã đến sống không bằng chết, hắn bị các nàng đưa đến trước bãi mộ tạm dựng ở phía trước kia, Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy đứng đằng sau, ánh mắt tựa như muốn băm hắn thành trăm mảnh, "Diễm Quốc cùng Nam Hải không thù không oán, vua của các ngươi chỉ phái một đạo quân, thế nhưng đi tới đâu thảm sát đến đấy, các ngươi còn là con người sao? Nếu hôm nay chúng ta tha cho ngươi, chính là bất công với những linh hồn tội nghiệp này.
Người đâu, bắt hắn dập đầu tạ lỗi trước từng người, không được để hắn chết giữa chừng."
Hai người lính hộ tống hắn ra tay không chút lưu tình, nhưng lại sợ đập quá mạnh khiến hắn chết, nhưng mới đi được một nửa, trán đối phương đã rách ra thành mảnh lớn, bùn đất bám lên đen kịt lại, lẫn lộn với máu thịt, chính bản thân hắn cũng đã bị đau đến mơ hồ, cứ ngất ngưởng như say rượu.
Hai người không nỡ nhìn tiếp, đành quay người rời đi, đến bên những tù binh còn sống sót đang bị trói lại, "Các ngươi có gia đình không?"
Bọn hắn vội gật đầu.
"Vậy vì sao lúc làm những việc này lại không hề nghĩ đến gia đình mình?"
Không ai dám lên tiếng, cúi đầu im lặng.
"Nếu các ngươi ai đến trước những ngôi mộ kia, thành khẩn dập đầu tạ lỗi, ta sẽ tha cho người đấy một con đường sống." Khương Húc Nguyệt vừa dứt lời, đám tù binh như điên như dại lao đến bãi mộ, khóc lóc thống thiết, quỳ lạy xin tha.
"Nhớ kĩ cho rõ, chúng ta không đả động các ngươi, không có nghĩa chúng ta hiền lành chịu nhục, quay trở lại nói với vua Diễm Quốc, nếu còn trở lại đây, chúng ta sẽ vào thẳng trong kinh thành của các ngươi mà đánh." Khương Húc Nguyệt dứt lời, để quân lính lôi đầu của tên tướng quân Chey ra, "Đem thứ này về cho hắn xem."
Đám tù binh hoảng loạn, vội vàng gật đầu, ghê sợ cầm lấy hộp đựng đầu hắn mà chạy đi mất, lúc chạy mới nhớ ra, ngựa của bọn hắn đều bị đem làm thịt, thuyền cũng cháy thành tro.
Đối phương thâm độc đến muốn để độc ngấm sâu vào trong máu bọn hắn.
Từ đây cuốc bộ về nước chúng, lại không có lương thực và binh khí, vậy chẳng khác gì đi làm mồi cho ma thú.
"Này." Đúng lúc một đoàn binh cùng Khánh Vy đi đến, nàng để người kéo ngựa đến trước mặt hắn, còn có một xe đựng lương thực, "Ta để thứ này cho các ngươi trở về nhà, nếu trên đường cướp bóc của dân chúng, ta đến lột da các ngươi."
"Không dám, không dám, tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân." Đám tù binh khóc lóc mà quỳ lạy, giờ phút này bọn hắn thực tin tưởng nàng sẽ đến lột da từng người một.
"Còn không mau cút đi." Nàng vừa lời, đối phương luống cuống trèo lên đàn ngựa, cao chạy xa bay.
"Chúng ta có phải quá nhân từ không?" Khương Húc Nguyệt thở dài.
Khánh Vy lắc đầu, "Chiến tranh có thể tha hoá một con người, nhưng chúng ta cũng không để bản thân tha hoá như thế mà chìm vào thù hận, trở về thôi, còn nhiều chuyện phải làm."
Khương Húc Nguyệt quyết định ban thưởng cho những người lập công, cũng để một nửa ở lại cùng nhân dân xây dựng lại cuộc sống, đồng thời phòng thủ không để kẻ địch lần nữa tìm đến.
Các nàng làm xong những thứ này, cũng đã mất đến một năm..