“Thầy không nên suy
nghĩ nhiều, dưới mái hiên nhà người khác sao em không thể cúi đầu được.” Đản Hoàng Tô cảm thấy mình phải nhắc nhở thầy giáo một phen.
“Tôi biết.” Thầy giáo bình tĩnh nói: “Nhưng tôi tin một ngày nào đó em sẽ
cam tâm tình nguyện ở cạnh tôi, nấu cơm làm canh chờ tôi trở về.”
Đản Hoàng Tô cảm giác đau trứng phi thường, hắn không nên tự tin như vầy à!
Tuy rằng thật ra nàng không có trứng.
Rửa chén xong, Đản Hoàng Tô mở tủ lạnh lấy trứng với rau, chuẩn bị nấu thêm tô mì, thầy giáo lại ngăn nàng: “Em ăn cái này trước đi.”
Nói
xong, thầy giáo lấy một cái giới tử không ra, tìm một quả đào mật, mùi
thơm ngọt ngào, tròn tròn xinh xinh, chính là quả đào mật nàng từng ăn
mấy ngày trước.
“Sao thầy cũng có cái này?” Đản Hoàng Tô buồn bực hỏi.
“Cũng?” Thầy giáo nhạy cảm túm ngay chữ quan trọng.
“Cũng.” Đản Hoàng Tô khẳng định. Nghĩ nghĩ, nàng hỏi thử: “Thầy có nuôi một con khỉ ạ?”
Thầy giáo nhíu mày: “Sao em biết tôi nuôi khỉ?”
“Em còn biết là con khỉ đó trộm quả đào này à nha.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm.
Trên thực tế không phải con khỉ kia trộm đào mà là chính thầy giáo đích thân ra trận, cướp ngay trên tay lão đào tinh. Đương nhiên Đản Hoàng Tô
không biết câu chuyện phát sinh sau này, nàng chỉ nhìn thấy con khỉ kia, cho nên đinh ninh rằng con khỉ kia trộm đào.
Thầy giáo nghe Đản Hoàng Tô nói xong chợt cau mày: “Làm sao em biết?”
Ngày đó hắn đứng từ xa nhìn, Đản Hoàng Tô lại được Tử Phủ Đế Quân ôm kỹ
trong ngực, hơn nữa căn bản hắn không biết Đản Hoàng Tô đã trùng sinh
làm hồ ly, cho nên hắn cũng không biết nàng đã có mặt tại hiện trường.
Đản Hoàng Tô vẫn còn sợ hãi, nàng sờ sờ vai. Sao nàng có thể không biết, nàng còn bị con khỉ kia cào một cái đau thấu người đây!
Nghĩ trăm đường cũng không ngờ trộm về để cho nàng ăn, đúng là không thể oan uổng được chỗ nào!
“Vai em bị gì?” Ánh mắt thầy giáo sắc bén thấy động tác sờ vai của nàng.
“Không bị gì hết.” Đản Hoàng Tô đáp. Nếu nàng nói vai nàng bị thương, không
chừng tên trộm người kia còn muốn lột đồ nàng ra xem, nàng dám nói cho
hắn biết sao T-T.
Nhưng không nói ra thì hắn cũng có thể muốn lột đồ nàng, Đản Hoàng Tô chợt cảnh giác.
Quả nhiên thầy giáo thò tay ra, nhưng vừa thấy Đản Hoàng Tô đề phòng, hắn chần chờ một chút cũng rút tay về.
Thầy giáo cố hết sức làm ra vẻ không có việc gì, chỉ đưa quả đào mật cho Đản Hoàng Tô: “Ăn đi.”
Ăn liền một lúc hai quả đào dinh dưỡng cao cấp như vậy, Đản Hoàng Tô không biết mình có bị đầy bụng hay không, hoặc là bị công lực từ bên ngoài
tấn công dồn dập, tẩu hỏa nhập ma gì gì đó. Đản Hoàng Tô cảm thấy mình
nhất thiết phải hiểu được công hiệu của quả đào mật kia.
“Đây là cái gì vậy?” Đản Hoàng Tô hỏi.
“Sao, ngay cả quả đào cũng không biết?” Thầy giáo nhíu mày: “Hay là sợ tôi hạ độc?”
“Nếu thầy có một mặt ma ma quỷ quỷ thì nhất định em sẽ nghĩ như vậy.” Đản Hoàng Tô không luyến tiếc mấy lời ác ý nói.
Không phải nàng cố tình khoe khoang rằng mình là công chúa Bạch Tuyết, nhưng
chẳng phải nhân vật đại diện cho loại người hai mặt là bà Hoàng hậu kia
cũng tiêm thuốc độc vào hoa quả hay sao?
Nhưng khi suy luận logic ra thì Tử Phủ Đế Quân lại rất thích hợp với nhân vật này, bởi vì Hoàng
hậu là mẹ kế công chúa Bạch tuyết, còn Tử Phủ Đế Quân cũng được coi như
vú em của nàng, hơn nữa Tử Phủ Đế Quân lại tự kỷ như vậy…
Nghĩ
đến đây Đản Hoàng Tô lại 囧, hình như gần đây tiếp xúc với chủ nghĩa duy
tâm nhiều quá nên nàng mới dễ liên tưởng tới truyện cổ tích.
—— mà liên tưởng truyện cổ tích còn có vẻ hợp lý, nhưng sao lại nhớ Tử Phủ Đế Quân, trong lòng Đản Hoàng Tô bắt đầu xôn xao.
“Em đang nghĩ cái gì?” Đản Hoàng Tô im lặng khiến cho thầy giáo để ý.
Đản Hoàng Tô thốt ra: “Nghĩ Tử Phủ Đế Quân.”
“Nghĩ bất kỳ ai cũng có thể,” thầy giáo âm trầm giống như sơn vũ dục lai
phong mãn lâu (gió thổi báo giông tố sắp đến): “Ngoại trừ hắn.”
“…” Đản Hoàng Tô nhìn bầu trời, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
“Em ăn đi.” Thầy giáo lại trở về dáng vẻ bình tĩnh như thường, từ từ giải
thích: “Ăn quả đào này giúp em tăng tu vi, dần dần có thể đạt đến cảnh
giới của tiền kiếp, một khi tu vi đủ cũng có thể phá tan phong ấn, và…”
Thầy giáo chần chờ một chút, tiếp tục nói: “Khôi phục ký ức của kiếp trước.”
Đột nhiên Đản Hoàng Tô không muốn ăn quả đào này chút nào. Đối với cái gọi
là kiếp trước, không hiểu sao Đản Hoàng Tô cứ luôn kháng cự.
Huống chi bây giờ nàng đã có thể biến thành người, như vậy đã đủ lắm rồi.
Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, cầm quả đào kia: “Từ từ rồi em ăn.”
Sau đó Đản Hoàng Tô ôm quả đào trốn vào phòng làm việc dưới ánh nhìn của thầy giáo.
Thầy giáo lại không biết xấu hổ mà theo đuôi vào trong.
“Còn có việc gì không ạ?” Đản Hoàng Tô nhịn xuống cơn cáu giận hỏi.
“Đem cái này cho em.” Thầy giáo lấy một cái giới tử rỗng ra: “Tất cả quần áo của em đều ở trong này.”
Đản Hoàng Tô từng rất muốn có một thứ như vậy —— lên núi du lịch rất chi là tiện lợi! Nhưng mà nàng không muốn lấy từ người này một chút nào, Đản
Hoàng Tô khéo léo từ chối: “Không cần đâu ạ, em cũng không biết dùng.”
“Như vậy là được.” Thầy giáo dùng tốc độ sét đánh kéo tay Đản Hoàng Tô qua,
cắn lên ngón trỏ của nàng, sau đó bỗng nhiên thầy ngẩn cả người, vẻ mặt
đau khổ bi thương.
Cho dù nàng không cần thì cũng đừng có cắn nàng chớ, Đản Hoàng Tô đau, Đản Hoàng Tô nổi giận: “Rốt cuộc thầy muốn gì?”
“Làm sao em có thể biến về?” Thầy giáo giữ chặt tay nàng, không thể tin vào mắt mình.
“Em không biết thầy đang nói gì hết à.” Đản Hoàng Tô mang vẻ mặt bị táo
bón, dùng sức túm tay mình, túm túm túm, túm mãi cũng không rút về được.
Thầy giáo tiếp tục tự tình: “Làm người không tốt sao, sao em phải quay trở về lốt cũ?”
“Làm người rất vui, làm hồ ly cũng rất tốt. Được rồi, phiền thầy buông tay ra.” Đản Hoàng Tô tiếp tục túm túm túm.
Thầy giáo lại bình tĩnh xuống, hắn đưa giới tử tới gần ngón trỏ Đản Hoàng
Tô, sau đó giới tử…chui vào trong ngón trỏ Đản Hoàng Tô, không thấy đau
nữa.
Rốt cuộc thầy giáo cũng buông lỏng tay, Đản Hoàng Tô thấy quái dị, lắc lắc tay mình, ngập ngừng: “Cái đó…”
“Nó tiếp nhận máu của vật chủ, đã nằm ẩn trong thân thể của em, lúc nào em
muốn dùng thì niệm để triệu hồi. Quần áo tôi mua cho em để bên trong,
khi cần em cứ lấy mặc.” Thầy giáo nói.
“Ồ.” Đản Hoàng Tô lẳng
lặng lên tiếng, nghĩ không ra từ lúc nào mà hắn đã lấy máu mình để giới
tử tiếp nhận vật chủ gì đó. Đúng là đầu ngón tay bị xước, nhưng mà chỉ
chảy ra chút nước, không hề có máu.
“Kế tiếp,” thầy giáo hé miệng: “Tốt nhất là em nên thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc trên người em đã xảy ra chuyện gì.”
“Xuyên không, chỉ vầy thôi ạ.” Đản Hoàng Tô giải thích ngắn gọn, nàng không
muốn tranh luận chuyện hai người có quen biết có thân thiết hay không mà việc gì cũng phải báo cáo cho hắn —— mà thầy giáo có vẻ không hề chú ý
tới chuyện này.
Thầy không hài lòng: “Cụ thể.”
“Xuyên không thành hồ ly, được Tử Phủ Đế Quân nhận nuôi.” Đản Hoàng Tô nghĩ đáp án này đã cụ thể lắm rồi.
“Ngày hôm đó hắn đến phủ lão đào tinh là vì em?” Thầy giáo phản ứng rất nhanh.
“Ừm.” Đản Hoàng Tô đáp.
“Thì ra em đã ăn quả đào của hắn.” Thầy giáo âm trầm nhìn Đản Hoàng Tô,
khiến Đản Hoàng Tô mém chút nữa nghĩ thứ mình ăn không phải là quả đào
của Tử Phủ Đế Quân mà là đậu hủ của hắn.
(Ăn đậu hủ – đại ý lợi dụng sờ mó da thịt =)))
“Vậy thì em cần ăn tiếp không?” Đản Hoàng Tô thừa cơ hỏi.
“Ăn.” Thầy giáo trả lời ngay: “Tuy lần thứ hai ăn vào công hiệu giảm chỉ còn một nửa, nhưng vẫn có thể gia tăng tu vi.”
“Thật sự sẽ không đầy bụng chứ?” Đản Hoàng Tô chứng thực.
Mặt thầy giáo không hề thay đổi nói: “Tôi sẽ mua cho em thuốc tiêu thực Trung Hải.”
Đản Hoàng Tô đành phải ăn.
Đản Hoàng Tô nghi quả đào này chẳng phải là bảo bối gia tăng tu vi mà chính là thuốc ngủ, ăn xong là nàng muốn đi ngủ.
Đản Hoàng Tô mơ mơ màng màng đi tìm giường.
Thầy giáo lay nàng: “Đừng ngủ, nghe tôi nói, bây giờ em tuyệt đối không thể bước ra khỏi căn phòng này.”
“Biết rồi thưa giám ngục đại nhân.” Đản Hoàng Tô di chuyển trong trạng thái bán mộng du.
“Lần này không chỉ vì tôi, mà còn vì chính em!” Thầy giáo nhấn mạnh.
“Được rồi, em nghe hết rồi, thầy để em ngủ đi…” Đản Hoàng Tô vô ý thức rên
lên, cũng không biết tìm được giường hay chưa, cứ thế mà gục đầu xuống.
“Dậy dậy, em hứa với tôi trước đã.” Thầy giáo không thương hoa tiếc ngọc kéo Đản Hoàng Tô dậy lay lay.
Meo mèo meo méo, nếu bây giờ mà biến thành hồ ly chắc sẽ được yên thân mà ngủ? Đản Hoàng Tô mơ mơ màng màng nghĩ.
Sau đó thầy giáo không thể nói gì, nhìn cục lông trong tay, rốt cuộc không lay nàng dậy nữa.
Ôm cục lông vào…Thầy giáo do dự một chút, rốt cuộc vẫn ôm cục lông vào
phòng ngủ cho khách, sau đó tự thân lao động, bày cấm chế, kết giới để
ngăn Đản Hoàng Tô bước chân ra ngoài, lại còn giăng cấm chế ngăn người
khác đi vào —— biết bao nhiêu kẻ trên đời này khao khát song vĩ hồ ly,
hắn không thể không cẩn thận.
Bày xong cấm chế kết giới này nọ,
thầy giáo xắn tay áo lên xống bếp nấu cơm. Cần tây đậu phụ khô, nộm, làm đủ ba món, hấp cá Lư, sò chưng trứng, còn có một nồi canh trứng lá cúc, tất cả đều là món ăn nhẹ nhàng. Kiếp trước nếu có thích nàng chỉ thích
ăn gà nướng hay vài món mặn, bây giờ khẩu vị lại thay đổi hoàn toàn như
vậy, chẳng lẽ nàng muốn phân rõ giới tuyến, kết thúc mọi chuyện như vậy
sao?
Nhìn thái độ nàng thì dường như nàng muốn như thế thật, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, nàng chỉ kháng cự, đẩy hắn ra thật xa.
Thầy giáo thất thần, mãi cho đến khi nồi canh trứng là cúc (tên gọi tắt là
cúc hoa…) mới hồi phục tinh thần, tắt bếp, đi gọi Đản Hoàng Tô ăn cơm.
Đản Hoàng Tô đang nằm mơ, trong mơ nàng là một cục lông nho nhỏ, chạy nhảy
tung tăng trên thảm cỏ xanh mượt, chung quanh cũng có rất nhiều cục lông khác, mọi người đều có hai cái đuôi. Cách đó không xa là một cô gái, vẻ ngoài rất hồ ly tinh nhìn nàng mỉm cười, vô cùng xinh đẹp, vô cùng hiền từ, cười đến mức khiến lòng nàng tự nhiên ê ẩm.
“Nương…” Trong cơn mơ, Đản Hoàng Tô nỉ non một tiếng, nước mắt chảy xuống.
Thầy giáo đến gọi nàng dậy ăn cơm, vừa nghe tiếng “nương” kia, không khỏi chấn động.
Xưng hô “nương” này đã rất xưa, thầy giáo cảm giác được hình như nàng đã nhớ ra chuyện gì đó, hoặc là hai quả đào bằng một ngàn năm trăm năm tu hành đủ để phá tan phong ấn luân hồi, để cho nàng nhớ lại mọi chuyện của
kiếp trước.
Nhưng ngay lúc này để cho nàng nhớ lại kiếp
trước…Thầy giáo chợt cảm thấy mọi chuyện xoay vần, chật vật đến không
kịp trở tay. Hắn cơ hồ là hành động theo bản năng, lập tức thêm phong ấn trên người Đản Hoàng Tô.
Rốt cuộc Đản Hoàng Tô cũng ngoan ngoãn
ngủ say, thầy giáo nhìn đăm đăm bàn tay vừa mới phong ấn Đản Hoàng Tô,
bắt đầu thất thần. Thì ra hắn sợ nàng nhớ lại như vậy. Bởi vì sợ nàng
nhớ tới kiếp trước rồi ngày càng căm ghét hắn, sẽ không bao giờ chấp
nhận hắn nữa.
Thầy giáo siết chặt bàn tay, đột nhiên không còn
tâm trạng gọi Đản Hoàng Tô dậy ăn cơm, dù không biết bao nhiêu lần hắn
từng ảo tưởng sẽ có một ngày nàng ăn cơm do chính tay hắn nấu.
Tự tay nấu cơm…từ lúc nào mà một Hoàng tử Ma giới phải lưu lạc đến nhân
gian, cải tà quy chính nấu cơm làm canh lấy lòng người ta. Quả nhiên,
hắn chỉ đang xin nàng tha thứ.
Thầy giáo mất mát cười.