Hồ Ly Tác Quái

Chương 5




14

Dứt lời, Hồ Từ liền đặt lòng bàn tay lên mắt tôi.

“Đừng ngủ, tin tưởng tôi.”

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng anh nói, muốn gật đầu nhưng lại không có cách nào nhúc nhích được.

Suy nghĩ dần trở nên bay xa.

Không biết Hồ Từ đã làm gì, cuối cùng chỉ có thể thoáng nghe thấy được tiếng hét chói tai của anh:

“Biến đi!”

Sau đó, suy nghĩ cũng dần dần khôi phục trở lại.

Quyền kiểm soát thân thể đã về lại tay tôi.

Mở mắt ra liền thấy Hồ Từ đứng ở mép giường, đôi mày của anh nhíu lại gắt gao, đang chăm chú nhìn tôi.

Không biết vì sao, vừa nãy rõ ràng là tôi chưa làm gì cả nhưng lại giống như đã trải qua một trận chiến sinh tử kịch liệt.

Nhìn gương mặt Hồ Từ, mũi của tôi bỗng cảm thấy ê ẩm, thậm chí còn chưa kịp đợi ý thức khôi phục lại đã nhào tới ôm lấy anh.

Được anh chăm sóc nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm ra những hành động gần gũi thế này.

Nhưng một giây kia, vì vừa mới trải qua một sự việc không thể nào tưởng tượng được, nỗi sợ khi bị linh hồn xa lạ kia mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể vẫn còn đọng lại trong tôi, tạm thời chưa thể được hết thảy.

Tôi không màng đến tất cả mà ôm chặt lấy anh, đôi tay bị tôi chói chặt, cả người dường như đều bám lên người anh.

Lúc đầu Hồ Từ còn ngẩn ra vài giây, sau đó cũng không có đẩy tôi ra.

Ngược lại còn vỗ nhẹ vào lưng và thấp giọng trấn an: “Không có việc gì.”

Đêm hôm đó, tôi ôm Hồ Từ không chịu buông tay, ăn vạ muốn ngủ cùng anh trong một chiếc chăn.

Hồ Từ cũng không từ chối.

Anh chỉ cẩn thận vén góc chăn, rồi vòng tay ra sau lưng tôi.

Không biết vì sao, rõ ràng biết anh không phải con người nhưng lúc được ôm vào trong lòng tôi lại cảm thấy rất an tâm.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ hồ nghe thấy anh đang gọi tên mình.

“Lâm Y.”

Những câu sau đó thì tôi không nghe được.

……

Đến khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trong phòng đã không còn bóng dáng của Hồ Từ.

Tôi để chân trần, đi đến phòng tắm để rửa mặt, nghĩ nghĩ bèn bước đến trước cửa, thử mở nó ra ——

Ngoài ý muốn, thế mà lại đi ra ngoài được

Cửa phòng…… Không có lập kết giới.

Nhưng tôi đã không còn cảm thấy vui vẻ như lần chạy trốn trước đó.

Ra khỏi cửa phòng, bước qua cánh cổng biệt thự, tiếp theo nên đi đâu đây?

Tôi không có ba mẹ, được Hồ Từ nhặt về từ trên phố vào bảy năm trước.

Rời khỏi anh, tôi liền trở thành một kẻ không nhà, không người thân.

Hơn nữa, bên ngoài còn có đủ loại hồ ly tinh không biết vì lí do gì mà muốn lấy mạng của tôi.

Trông tôi chẳng khác gì một kẻ xui xẻo bị thế giới này vứt bỏ cả.

15

Cảm xúc bị thương không kéo dài được bao lâu, bởi vì ——

Tôi nhìn thấy Giang Du đang ngồi chơi di động ở mép giường trong căn phòng cách vách, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên.

Giang Du cười cười, “Tỉnh rồi?”

Tôi đứng ở trước cửa phòng, thử vươn một chân vào trong, ở đây dường như cũng không có kết giới.

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Nhìn lướt qua chiếc giường, chăn đệm vô cùng lộn xộn, rõ ràng là có người vừa ngủ trên đó.

“Ừm”

Giang Du đặt một tay lên đầu gối, ngước mắt nhìn tôi, “Tôi và Hồ Từ đã thoả thuận với nhau, sau này tôi sẽ ở lại đây để bảo vệ cậu.”

“Lí do?”

Hiện tại tôi bỗng cảm thấy Giang Du bắt đầu lộ ra vài điểm khó hiểu, bao gồm cả sau khi cậu ta thôi học, rồi cùng tôi quen biết qua game, gộp những chuyện này lại trông có chút trùng hợp quá mức.

Giang Du cười cười, ánh mắt chân thành, “Không có lí do gì cả, nếu như bắt buộc phải tìm một nguyên nhân để nói ra thì đại khái cứ xem như là vì thích đi.”

Cậu ấy lẳng lặng mà nhìn tôi, “Thật ra tôi đã cảm thấy rất hối hận vì từ chối thư tình của cậu vào lúc học năm nhất.”

Tôi sửng sốt hai giây trước khi bình tĩnh lại sau lời thú nhận đột ngột này.

“Nhưng mà……”

Tôi do dự một chút, thấp giọng nói: “Bức thư tình lúc ấy, không phải là viết cho cậu.”

Giang Du đơ ra.

Tôi căng da đầu tiếp tục nói, “Bức thư đó là do bạn học Ôn Ngữ nhờ tôi đưa cho cậu, chẳng qua là lúc ây tôi còn chưa kịp nói rõ ra thì đã bị cậu cự tuyệt vì bận tu luyện, rồi sau đó cậu đã tạm nghỉ học.”

Không khí tựa hồ có chút xấu hổ.

Giang Du trầm mặc thật lâu, sau đó cười, “Không sao, dù gì…… Kết quả cũng đều giống nhau.”

Tôi do dự mãi, cuối cùng ngồi ở mép giường, chậm rãi hỏi về những thắc mắc trong lòng.

Ví dụ như, lúc trước cậu ấy đã làm thế nào để trở thành bạn tốt với tôi, vì sao lại trùng hợp đến đây ngay lúc tôi đang bị Hồ Từ cầm tù.

Lại ví dụ như, cậu ta có biết lí do gì mà tôi lại dính líu đến nhiều hồ ly tinh như vậy không, vì sao Hồ Từ lại muốn cầm tù tôi, còn hai yêu nữ trong rừng cây nhỏ, vì sao bọn chúng lại muốn ăn thịt tôi.

Hai chúng tôi mỗi người ngồi ở một góc giường, cậu ấy rất kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi.

Việc thêm bạn tốt trên WeChat, quả thật không phải là ngoài ý muốn.

Bởi vì cậu ấy biết rằng có một bộ tộc hồ ly rất lớn ẩn náu trong thành phố này, bọn họ đang ngầm tiến hành một kế hoạch bí mật.

Mà tôi lại là một phần quan trọng nằm trong kế hoạch ấy.

Cho nên tình cảnh hiện tại của tôi rất nguy hiểm, mà cậu ấy thì không thể bại lộ thân phận quá sớm, thế nên chỉ có thể kết bạn với tôi trong game, sau đó đi đường vòng để giải cứu.

Cậu ấy xuất hiện một cách tình cờ như này là do đã biết rằng bộ tộc Hồ ly đã phái người đến truy bắt tôi.

Sau khi nghe xong, tôi như lọt vào trong sương mù, “Vậy cuối cùng bọn họ muốn bắt tôi để làm gì?”

Giang Du nhìn tôi, chậm rãi phun ra hai chữ: “Hiến tế.”

Hiến tế……?

Tôi sửng sốt, sau lưng lặp tức trở nên lạnh ngắt.

Hiến tế người sống ư? Cách nói này trước giờ tôi chỉ nghe qua từ phim truyền hình.

Tôi bỗng nhớ tới đêm qua, chẳng hiểu vì sao mà thân thể bỗng xuất hiện một linh hồn khác chiếm ngự.

Có phải hai người này có liên quan gì với nhau không nhỉ.

Như để minh chứng cho suy đoán này, Giang Du nhíu mày nhìn tôi, thấp giọng nói: “Bọn họ dùng phải dùng cậu hiến tế thì mới có thể hồi sinh Đát Kỷ.”

Đát Kỷ……

Nghe đến cái tên thần thoại quen thuộc này, tôi bỗng dưng nhớ tới câu nói của linh hồn đã khống chế thân thể của mình vào tối hôm qua:

Thả bổn cung đi ra ngoài, cả bộ tộc Hồ ly đều thuộc về ngươi……”

Tôi chậm rãi hiểu ra, vậy nên linh hồn cùng tôi tranh đoạt thân thể kia, chính là huyền thoại Đát Kỷ, nhân vật hại nước hại dân được nhắc đến trong những câu chuyện xưa?

16

Tôi phải mất một khoảng thời gian rất dài để tiêu hoá hết những chuyện này.

Thần thoại được nghe kể từ lúc nhỏ bỗng xuất hiện ở thực tại, hết thảy đều như một cơn mơ.

Nếu không phải cảm giác bị linh hồn kia chiếm lấy th@n thể vào tối hôm qua vẫn còn tồn tại rõ ràng trước mắt thì tôi nhất định sẽ nghĩ đây là những lời nói vô nghĩa.

Giang Du cũng không nói gì, chỉ im lặng đợi tôi tự mình tiêu hóa hết chuyện này.

Qua một lúc lâu, tôi ngẩng đầu hỏi cậu ấy

“Nhưng tại sao lại là tôi?”

Tôi chỉ là một đứa không ba không mẹ, là một con nhóc mồ côi được Hồ Từ vô tình nhặt được ở ngoài đường.

Tại sao phải là tôi?

Nghe vậy, Giang Du nghiêm mặt nói: “Nghe thì khó chút khó tin, nhưng thân thể Đát Kỷ đã chết từ ngàn năm trước, còn linh hồn lại bị trấn áp chuyển kiếp, mà cậu lại trùng hợp là……”

Tôi nhíu mày, nói ra một câu khó có thể nghĩ đến được, “Là chuyển kiếp của Đát Kỷ?”

Giang Du chậm rãi gật đầu.

“Cũng không hẳn là như vậy. Nói đúng hơn là linh hồn của nàng ta bị trấn áp trong cơ thể của cậu, hai người cùng xài chung một thân thể, chẳng qua linh hồn của nàng ta vẫn còn đang bị phong ấn. Nhưng đợi khi cậu qua sinh nhật 20 tuổi thì bộ tộc Hồ ly sẽ dùng pháp thuật bí mật của của họ đem cậu đi hiến tế, sau đó Đát Kỷ sẽ được tái sinh.”

Tôi trầm mặc không nói.

Cmn, ảo thật đấy.

Nơi Giang Du ở là phòng ngủ trước đó của tôi, cạnh mép giường có đặt một chiếc bàn trang điểm, tôi đứng dậy, bước lại trước tấm gương, chậm rãi đánh giá khuôn mặt trong gương.

Bình tĩnh mà xem xét, tôi tự thấy diện mạo của mình quả thật không tệ, nhưng……

Còn rất xa mới có thể sánh bằng nhan sắc hại dân hại nước của Đát Kỷ trong thần thoại.

Tôi cùng lắm chỉ là một cô gái bình thường, đôi lúc sẽ được khen là một cô gái nhỏ xinh đẹp mà thôi.

Ngẫm lại câu nói bản thân là Đát Kỷ chuyển kiếp trước đó của Giang Du, tôi không cảm thấy vinh hạnh chút nào, chỉ muốn chửi một câu má nó.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Giang Du đột nhiên hỏi tôi:

“Cậu có biết…… vì sao năm đó Hồ Từ lại đem cậu về đây không?”

Tôi ngẩn ra.

Dù trong lòng đã dần phỏng đoán được lí do nhưng tôi vẫn mạnh miệng đáp:

“Là do anh ấy vô tình gặp được tôi ở trên phố, sau đó trông thấy tôi quá đáng thương nên đã đưa về đây.”

Giang Du không trực tiếp phủ nhận, chỉ lẳng lặng mà nhìn tôi, “Lâm Y, Hồ Từ cũng là một thành viên trong tộc Hồ ly đấy, cậu thật sự tin rằng đây chỉ là một chuyện trùng hợp thôi sao?”

Thực ra, tôi…… Không tin.

Nếu bộ tộc Hồ ly một lòng muốn tái sinh Đát Kỷ, mà tôi lại là thứ quan trọng nhất thì chuyện Hồ Từ gặp được tôi vào năm đó sao có thể là vô duyên vô cớ được chứ?

Tôi nhìn căn phòng mà mình đã ở trong nhiều năm qua, nhịn không được lạnh cứng cả người.

Càng làm cho lòng lạnh hơn chính là, Hồ Từ cũng muốn giết tôi sao?

Nhiều năm như nay, tôi vẫn luôn xem Hồ Từ là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của mình.

Anh đã xuất hiện vào lúc bản thân tôi cảm thấy bất lực và yếu đuối nhất.

Sự việc diễn ra vào một đêm của nhiều năm trước kia vẫn là ký ức mới mẻ đối với tôi cho đến hiện tại.

Ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, gia sản thì bị bà con thân thích ác độc chiếm hết, căn nhà thuê trước đó cũng đã đến lúc hết thời hạn, tôi liền bị chủ nhà đuổi đi.

Suốt hai ngày, tôi chỉ trộm được một cái bánh bao để làm bữa sáng, uống nửa chai nước nhặt được từ thùng rác, ngồi xổm ở quán ăn khuya nhặt đồ thừa mà người khác đã dùng qua.

Thời tiết buổi đêm cuối thu vào đông, lạnh đến đến xương.

Đêm đó, tôi không có đồng hồ nên không biết được giờ giấc thế nào, chỉ nhớ rõ sắc trời đã tối đen như mực, ánh trăng lạnh lẽo trên cao, tôi lưu lạc đầu đường, mặc một bộ quần áo đơn giản mỏng manh, sắp bị đông đến ngất đi.

Năm ấy, tôi mới mười ba tuổi.

Không có họ hàng nào chịu chứa chấp tôi, cũng không có cửa hàng nào chịu nhận tôi vào làm, tôi chẳng còn nơi nào để ở, chỉ có thể ngồi tựa vào chiếc ghế dài ven đường, cuộn tròn người lại.

Tôi cảm thấy bản thân mình lúc ấy cực kỳ giống với cô bé bán diêm, nhưng trên thực tế, ngay cả một que diêm để sưởi ấm tôi cũng không có.

Cho đến khi Hồ Từ xuất hiện.

Anh đứng ở ghế trước, mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu, rũ mắt xuống nhìn tôi, đồng tử màu nâu rất đẹp.

Anh đút một tay vào trong túi, chiếc bóng bị ánh sáng đèn đường trên đầu kéo dài.

Giữa gợn gió đêm và dưới ánh trăng sáng, anh vươn tay về phía tôi “Không có nhà để về sao?”

“Về nhà với tôi đi, cô nhóc.”

Trong trí nhớ của tôi, Hồ Tư của giây phút đó giống như một vị thần.