Bạch Chân ngồi trong chính sảnh phủ đệ, vỗ trán một cái, tức khắc cảm thấy mình đúng là váng đầu.
Trốn ở Bắc Hoang chẳng phải tương đương với chờ lão phượng hoàng kia vào phủ bắt hồ sao?!
Nháy mắt tiếp theo Bạch Chân định lao ra cửa, lập tức đụng phải Chiết Nhan tới rồi.
Người nọ vẻ mặt đầy ý cười, nhưng Bạch Chân cũng không chắc tâm trạng đối phương hiện tại thế nào.
Đây là tiếu lý tàng đao(*)? Bạch Chân hoảng sợ, bây giờ dùng Mê Hồn thuật cần thiết hơn khi đó nhiều.
Chiết Nhan khoanh tay chậm rãi đi vào cửa đại sảnh, gần một bước, Bạch Chân lui một bước, cuối cùng Chiết Nhan híp mắt, cười nói: "Chân Chân đang muốn đi đâu đây?"
"Không...!Không muốn đi đâu hết" Bạch Chân theo bản năng lắp bắp đáp lời.
"Ồ? Chân Chân nhớ ta lắm đúng không? Một ngày cũng chờ không được, đúng là giữ chặt mà."
"Bậy bậy bậy, ta là...!là..."
"Tìm không ra lý do thì đừng bịa nữa.
Chân Chân, ta thật không ngờ, tiểu hồ ly nhà ta lại khẩn trương đến thế, Mê Hồn thuật này dùng trên người ta càng ngày càng thuận tay."
"Trách ta làm chi? Muốn trách thì trách hiền đệ tốt kia của ngươi ấy!" Bạch Chân vẫn mạnh miệng, nghĩ thầm lão phượng hoàng này là đang hưng sư vấn tội?
"Á? Giờ thì biết là hiền đệ của ta rồi à.
Thế sao lúc ấy không phân xanh đỏ đen trắng đã chúc hai chúng ta kiêm điệp tình thâm?"
"Chỉ cho ngươi ghen với Tô Mạch Diệp, không cho ta phát hỏa sao? Lời hai người các ngươi nói lúc đó, ai nghe xong mà chẳng hiểu lầm!" Mới vừa rồi còn nói không ghen, lập tức tất cả đều bại lộ.
"Vậy Chân Chân, ngươi đây là biết nguyên nhân khi ấy ta tức giận rồi?" Chiết Nhan cũng chỉ ra chuyện Bạch Chân "chưa đánh đã khai".
"Khụ...!Lão phượng hoàng, ngươi chẳng có chút độ lượng nào cả, ghen với một tiểu bối làm cái gì? Ta chỉ uống chút rượu với y thôi."
"Ồ? Vậy Chân Chân đây chính là biết luật mà vẫn phạm, nên phạt!" Nói xong nghiêng thân về phía trước, vây chặt Bạch Chân vào góc chết.
Chiết Nhan phất tay áo một cái, đóng toàn bộ cửa sổ, ánh nến trong phòng cũng bị tắt.
Bây giờ đã đến hoàng hôn, trong nhà ánh sáng không đủ, có hơi tối tăm, Chiết Nhan tàn nhẫn túm người gần ngay trước mắt vào lòng, bế ngang lên, đặt lên chủ vị giữa chính sảnh.
Bạch Chân phản kháng: "Chiết Nhan! Đây là chính sảnh của ta! Ngươi...!Ngươi...!Vào phòng ngủ cho ta!"
"Hừm~ thế này mới thú vị.
Mỗi lần nhìn ngươi trang nghiêm ngồi ở đây thống trị Bắc Hoang, ta đã muốn làm như vậy rồi." Chiết Nhan cúi xuống hôn lên tai chàng, nhẹ giọng nói.
Bạch Chân còn muốn phản kháng, nghĩ thầm lão già không đứng đắn này! Nhưng Chiết Nhan không cho chàng cơ hội, lập tức hôn lên miệng Bạch Chân.
Khác hẳn với trước kia, lòng chiếm hữu quấy phá, hôn rất kịch liệt, cạy ra đôi môi, công thành đoạt đất, không cho Bạch Chân thở dốc cơ hội chút nào, cuối cùng thấy Bạch Chân thật sự chịu không nổi mới lưu luyến tách ra.
"Chân Chân, kỳ thật ngươi không cần dùng Mị Tình kia làm gì.
Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi ở bên ta, với ta mà nói còn hơn cả Mị Tình nữa." Nói xong phong thuật pháp Mê Hồn thuật của Bạch Chân.
"Cũng không thể để ngươi dùng lung tung được."
"Lão phượng hoàng! Ngươi lại phong tiên thuật của ta!" Bạch Chân bị Chiết Nhan hôn đầu óc choáng váng, phản ứng lại liền phát hiện tiên thuật của mình bị Chiết Nhan phong.
"Chân Chân, ta muốn phong không chỉ có tiên thuật của ngươi thôi đâu." Nói xong niệm Định Thân quyết, cởi sạch quần áo, cũng không thèm quan tâm phong nhã hay không phong nhã, tình thú hay không tình thú.
Dù sao ở thế gian bị nghẹn không nhẹ rồi.
Không có khúc sau đâu, đừng tìm! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!.