Hồ Ly Háo Sắc

Chương 8




Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Liễm đi vắng, ngược lại có ít khách đến thăm. Tam Hoàng tử điện hạ đương triều không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, sau khi đến thì con mắt vẫn đảo quanh A Tịch. Ta có thể nhìn ra A Tịch đứng ở phía sau đang ngấm ngầm chịu đựng, bởi vì ngón tay nàng rút vào trong tay áo, ta suy nghĩ nếu không phải cố kỵ thân phận địa vị Tần Sở thì đại khái lụa trắng trong tay áo nàng đã sớm bay ra ngoài.

Nhưng mà Tần Sở rõ ràng không nhìn thấy. Hôm nay hắn ăn mặc rất đứng đắn, ngọc quan đơn giản mà không đơn giản, tóc dài dán trên lưng trượt xuống, y phục xanh ngọc, ngọc bội bên hông và đê khâu (1) ngọc trên ngón tay đều có hình con dê, hai tay nắm chén trà, tư thái rất có phong độ hoàng thất.

(1) đê khâu: có hình dáng như chiếc nhẫn, nhưng to hơn

Mà thật ra thì có thể nói như vậy, bốn vị Hoàng tử Nam triều bất kỳ người nào ăn mặc như thế này đều sẽ có một chút phong thái hoàng thất. Bốn vị Hoàng tử rõ ràng đều chắt lấy cái tinh hoa, bỏ đi cái xấu xí từ diện mạo cha mẹ, cho dù mặc quần áo tầm thường, bất kỳ ai đứng giữa đám người cũng đều gây chú ý.

Chỉ tiếc tướng mạo do trời định, khí chất lại tạo ra sau khi lớn. Tần Sở không hề che đậy lòng lang dạ sói của mình, xoá sạch phong thái hoàng thất trên y phục kia. Ý tứ nụ cười trên mặt quá thẳng thừng, đại khái hận không thể một người một khuỷu tay đánh ta và A Tịch hôn mê, sau đó trực tiếp khiêng người thứ hai về Khang Vương phủ.

Ta vô cùng lo âu nhìn hắn, nhưng Tần Sở rõ ràng không đếm xỉa tới ánh mắt của ta. Sờ sờ cằm, nói là nói cho ta nghe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn A Tịch chằm chằm, còn thản nhiên nói: “Thái tử phi điện hạ, ta biết A Tịch cô nương theo muội ngàn dặm xa xôi từ Tô quốc đến đây, hai người ở cùng một chỗ đã lâu rồi, rất có cảm tình, tách ra thật không dễ dàng. Nhưng mà ta đây là lần đầu ái mộ một cô nương như thế, mấy ngày qua đầu óc ta đều là giọng nói và giáng điệu của A Tịch cô nương, sớm cũng nhớ mà muộn cũng nhớ, lúc vào triều đều nhớ. Cười đẹp này, mắt đẹp này, muội xem, A Tịch cô nương khiến ta mất ngủ đến mức nổi cả quầng thâm mắt. Nếu ta nói ta nguyện ý vì một thân cây như vậy mà vứt bỏ cả một cánh rừng, từ nay về sau Khang Vương phủ chính là của nàng ấy, muội có thể nhường A Tịch cho ta không?”

Ta long lanh đầy tinh lực nhìn hắn, rất muốn hỏi hắn thấy A Tịch cười đẹp, mắt đẹp bao giờ. Ta sống mười bảy năm, còn chưa thấy A Tịch nhe răng cười lần nào. Cho nên dùng suy đoán này, Tần Sở miêu tả A Tịch như thế, nếu không phải nói láo thì đó chính là nằm mơ, nếu không phải nằm mơ thì đó chính là giữa ban ngày ban mặt tự dưng thấy quỷ.

Chỉ có điều nếu nói Tần Sở thật sự chịu vì A Tịch mà vứt bỏ một cánh rừng nhỏ, ta rất khó tin. Điểm này có thể tham khảo ví dụ Tô Khải. Lúc trước khi hắn và mối tình đầu của hắn Liên Khanh Khanh bắt đầu đến với nhau, hai người từng thề lời son sắt thề non hẹn biển, nói cái gì muốn cùng nàng bên nhau, suốt kiếp chẳng xa rời, trời hoang đất rạn mới dám xa nàng. Nhưng mà nửa năm sau, khi Tô quốc còn mưa thuận gió hoà, hai người đã chia tay. Sau đó lại qua ba năm, có một lần gặp một cô gái có diện mạo giống Liên Khanh Khanh trên con đường náo nhiệt nhất đô thành Tô quốc, ta kéo Tô Khải nói: “A, tỷ tỷ bên kia, ca xem có giống Liên Khanh Khanh không?”

Tô Khải híp mắt nhìn, nói: “Tướng mạo xinh đẹp quá… Nhưng mà ai là Liên Khanh Khanh?”

Ta: “…”

Tổng hợp lại lời kể trên, vì vậy ta nói: “Tam Hoàng tử điện hạ, về chuyện này, chúng ta thương lượng lại một chút. Huynh xem…”

Tần Sở khoát tay, mu bàn tay chống cằm, nói: “Nào có nhiều chuyện thương lượng như vậy chứ? Ta ở đây nói rõ tư tưởng của ta, ta rất tình nguyện thắt cổ trên cây ngọc lan A Tịch như vậy, bảo ta lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ. Phàm là tài sản của ta, sau khi kết hôn thì chia đều cho A Tịch. Ta nói đến mức này, A Tịch, ý nàng thế nào?”

Ta lập tức đảo mắt nhìn A Tịch. A Tịch nâng mí mắt lên, dùng thần sắc cung kính lại lạnh nhạt trước sau như một nói: “Nô tì cho rằng, Tam Hoàng tử điện hạ nên chia sẻ chính sự thay Thánh thượng. Cây mọc lệch nô tì đây cành lá thưa tán xơ xác, chỉ sợ không chịu nổi thân vàng của điện hạ.”

“Cho nên nói, đây chính là nguyên nhân ta đặc biệt không muốn nói với A Liễm. Ai ai nói chuyện đều ra vẻ nho nhã, không quấn người như lọt vào trong sương mù thì không thoải mái. Ngay cả người vừa mới vào cửa cũng học theo thói xấu này.” Tần Sở thở dài, “Cái thứ chính trị này á, quá phí đầu óc, không thích hợp ta lắm. Ta chính là thích những người và những thứ xinh đẹp mới mẻ, nữ tử đáng yêu này, như ngọc trắng thuần này, như tranh sơn thuỷ này, những thứ này rất thú vị, chính trị chính là một khối thịt bò già khó cắn, quá cổ hủ cũ rích.”

Hắn uống một hớp trà, rồi nói tiếp: “Chẳng qua chính trị và đồ cổ ngược lại rất có chỗ tương thông. Chính trị cũng như đồ cổ, không phải đều dùng để chơi đùa sao. Con người mà, nếu muốn chơi ít, vậy thì đi vơ vét đồ cổ. Nếu muốn chơi nhiều, vậy thì đi vơ vét lòng người. Ai chơi thuận buồm xuôi gió nhất, kẻ đó chính là người thắng lớn nhất.”

Ta thắm thiết nhìn hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tam Hoàng tử điện hạ, huynh không đi viết sách thật là đáng tiếc …”

“Thái tử phi khen nhầm rồi.” Tần Sở nhe răng cười, “Cho nên muội xem, ta đều đã nói hết một tràng dài mấy lời trong lòng ta ra, A Tịch cô nương…”

Ta làm như hiểu ra và bày thái độ áy náy, lập tức nói: “Ý Tam Hoàng tử điện hạ là nói nhiều quá nên khát nước, A Tịch, ngươi nhanh đi rót chén trà.”

Tần Sở: “…”

Sau khi A Tịch lên tiếng trả lời ra cửa thì một đi không trở lại, ta dọn một bộ bàn cờ từ trong phòng ra, chơi cờ với Tần Sở câu được câu không giết thời gian. Nhưng tài đánh cờ của Tần Sở thật quá khắm, có thể nói đã khắm đến tình cảnh bi thảm nhất trần gian, dù cho ta cho phép hắn đi trước ba nước, hắn cũng vẫn thua như cũ.

Sau khi tốc chiến tốc thắng mấy bàn, Tần Sở đặt quân cờ “két” một tiếng lên bàn cờ: “Không chơi nữa. Đây cũng quá phí đầu óc.”

Hắn nói xong lại duỗi cổ dài nhìn ra cửa: “A Tịch đổi trà sao lâu vậy chứ?”

Lòng ta nói trước khi ngươi đi A Tịch sẽ không trở lại, lại không muốn nói thẳng ra, đành phải trợn mắt nói dối: “Bình thường lúc A Tịch rỗi rãi, chuyện thích làm nhất chính là chơi cờ tướng…”

Tần Sở “à” một tiếng, vội vàng quay đầu lại bày bàn cờ đã dọn xong, nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao muội không nói sớm, lại đây lại đây!”

Vì thế trở lại bàn cờ, Tần Sở nhiều lần thất bại, chỉ số thông minh hiện trên bàn cờ đã thấp đến mức vô cùng thê thảm. Ta nằm ở trên bàn, chơi cờ bằng trực giác đều có thể thắng, điều này khiến ta vô cùng không có cảm giác thành tựu. Một lúc lâu sau ta ngáp dài dùng tên lính quèn ăn sạch từng con từng con chủ soái của hắn, sau đó nói: “Ta lại thắng rồi. Lúc này huynh tính đi trước mấy nước?”

Tần Sở chống cằm, rất là tập trung tinh thần nghiên cứu bàn cờ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Mười nước đi.”

“…” Ta lặng lẽ nói, “Chúng ta đi tổng cộng cũng không tới mười nước…”

Tần Sở hào hứng ngẩng đầu, không để ý đến lời nói bóng nói gió của ta, đặt một đám binh mã tượng xe lại lên bàn cờ, nói: “Trở lại!”

Ta đành phải đi tiếp, Tần Sở đang muốn theo sau, đột nhiên từ bên cạnh vươn ra một bàn tay khớp xương sống trong nhung lụa, đổi con cờ Tần Sở muốn hạ sang hướng khác, cục diện lập tức thay đổi bất ngờ, trong chớp mắt ta bị ăn hết một quân mã.

Ta trơ mắt nhìn Tần Liễm hất con mã của ta từ lòng bàn tay xuống, thật là đau lòng vô cùng. Ta oán giận trừng hắn, Tần Liễm dùng thái độ gió thoảng mây bay nhìn lại ta, không nhanh không chậm nói: “Tới phiên nàng.”

Ta thật phát điên, rõ ràng ta đã thắng, hắn đột nhiên thay đổi thế cờ như vậy làm cho ý nghĩ của ta rối loạn, điều này khiến ta không có cách nào khác không phát điên: “Chàng có biết cái gì gọi là người ngoài đứng xem không được mách nước thì mới gọi là quân tử hay không!”

Tần Liễm nói: “Chưa từng nghe nói.”

“…” Ta quay đầu nói với Tần Sở, “Tần Liễm tự di chuyển quân cờ của huynh, huynh có cảm thấy phẫn nộ hay không?”

“Không thấy.” Tần Sở cười đến cảnh xuân xán lạn, “Thắng là được rồi. Ai chơi thì có gì quan trọng.”

“…” Ta nức nở nói, “Tại sao các ngươi có thể như vậy hả…”

Tần Liễm gõ gõ quân cờ lên trên bàn, nghe tiếng ta khóc run lẩy bẩy lại vẫn ngồi vững như Thái Sơn, mặt mày đều nhuốm màu lạnh nhạt trước sau như một, nói: “Sao nàng nhất định muốn thắng?”

“Tính cả ván này ta thắng mười ván, về sau ta có thể nói với người ta kỳ nghệ của ta đã xuất sắc đến mức thắng mười lần liên tiếp. Các ngươi phá huỷ tất cả kế hoạch của ta rồi…”

“…” Tần Liễm xoa xoa thái dương nói, “Vì sao không phải mười lần liên tiếp thì không thể? Chín lần liên tiếp cũng không tệ.”

Ta hùng hồn nói: “Chín lần liên tiếp nào có dễ nghe như mười lần liên tiếp hả? Chàng vừa nói chín lần người ta nhất định sẽ nói sao không phải là mười lần, đây là ám chỉ chàng nhất định là thua ở ván thứ mười. Nhưng mà nếu chàng nói chàng thắng mười lần liên tiếp, người ta mới không hỏi chàng vì sao không là mười một lần.”

Tần Liễm: “…”

Chờ Tần Sở đi rồi, Tần Liễm quay đầu nói với ta: “Có muốn xuất cung một chút không?”

Mắt ta sáng lên, nhưng ta nhanh chóng ngửi thấy mùi nguy hiểm, cảnh giác nói: “Chàng nói xuất cung một chút, là đi cùng với chàng?”

Tần Liễm bày ra vẻ “nàng biết rõ còn hỏi”, ta lại yên lặng cúi đầu, thử cò kè mặc cả với hắn: “Có thể ta và A Tịch hai người ra ngoài hay không…”

“Không thể.” Tần Liễm khoanh tay, chán nản nhìn ta, “Nếu không muốn đi cùng ta, vậy thì một mình ở trong cung không được chạy loạn, nàng chọn một.”

Bát Ca rất đúng lúc kêu một tiếng trên song cửa sổ, ánh mắt tròn tròn trừng ta, còn lấy móng vuốt gãi gãi lông chim trên mặt. Sau một lúc trong lòng ta đấu tranh sống không bằng chết, ta mới đáng thương oan ức nói: “Vậy ta ở trong cung đi…”

Tần Liễm chợt nhíu mày, vân vê cổ tay áo nói: “Có thể.”

Tần Liễm xoay người rời đi, ta bước ngắn bước dài theo sát hắn cùng nhau vào phòng ngủ. Hắn đứng sau tấm bình phong đổi thường phục, sau khi mở hai bên cổ áo thì ngừng tay, quay đầu nói với ta: “Thay vì nàng đứng bên đó chán ngắt, còn không bằng lại đây giúp ta thay y phục.”

Ta đành phải đi qua giúp hắn thay y phục. Hơi thở Tần Liễm như là lông chim nhẹ bẫng phất qua trán ta, ta nói: “Thái tử điện hạ, bây giờ chàng xuất cung, định khi nào trở về?”

“Còn chưa xác định. Nhưng mà bữa tối phỏng chừng sẽ không trở lại ăn.” Tần Liễm hời hợt nói, “Trên đường Bình Môn mới mở một tửu lâu, nghe người khác nói đồ ăn rất ngon. Hơn nữa hôm nay vừa lúc mùng mười, tửu lâu nào mùng mười mỗi tháng đều sẽ có thi đấu khúc nghệ.” (2)

(2) khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian

Ta chầm chậm thay xong y phục cho hắn, lại nhón chân lên giúp hắn chỉnh quan lại cho ngay ngắn. Kết quả Tần Liễm lại không biến sắc liếc mắt nhìn ta, một chút lễ độ cũng không nói, xoay người nhấc chân muốn đi.

Chỉ có điều hắn chỉ bước ra một chân thì không thể không dừng bước lại, đầu tiên là cúi đầu nhìn góc áo bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay, lại quay đầu nâng mắt lên nhìn ta.

Đôi mắt đen như mực của Tần Liễm không hề bận tâm: “Làm sao?”

Ta nhéo góc áo của hắn không buông tay, tội nghiệp nhìn hắn: “Ta vẫn nên xuất cung với chàng…”

Tần Liễm nói: “Không phải nàng vừa mới nói muốn ở trong cung sao.”

Ta lập tức nói: “Ta sai rồi. Ta vẫn nên xuất cung với chàng…”

Tần Liễm nhéo nhéo cằm ta, rất hào hứng cẩn thận nghiên cứu nét mặt của ta, nói: “Ồ? Vậy ngược lại nàng nói một chút coi, nàng sai chỗ nào?”

Ta nhắm mắt lại nói: “Ta sai ở chỗ ta không nên nói ba chữ ‘Ta sai rồi’ này…”

Tần Liễm cười hừ một tiếng, xoay người rời đi. Ta nhanh chóng nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, ta sai vì trong lòng ta rõ ràng rất muốn xuất cung với chàng, cũng không biết vì sao cố tình còn nói không muốn đi cùng chàng.”

Tần Liễm “ừ” một tiếng: “Còn gì nữa không?”

Mặt ta nhất thời xụ xuống: “Còn nữa hả? Còn có cái gì nhỉ?”

Tần Liễm xoay người lại muốn đi, ta nhanh chóng nắm chặt góc áo của hắn đi theo. Hắn càng đi càng nhanh, cuối cùng ta lại thành chạy chậm. Hắn rốt cuộc cũng dừng lại, ta nước mắt lưng tròng ngửa mặt nhìn hắn: “Tần Liễm…”

Kết quả trước mắt ta tối sầm, một bộ y phục trùm lên đầu ta. Giọng nói Tần Liễm cách lớp vải dệt truyền lại đây, không lên không xuống: “Thay quần áo.”

Chờ ta theo Tần Liễm xuất cung, ta mới phát hiện không bằng ta tiết kiệm những lời kia, ngoan ngoãn ở lại trong cung. Tần Liễm xuất cung không đi thẳng đến tửu lâu ta cảm thấy hứng thú nhất, cũng không đi thẳng đến ngôi chợ ta cảm thấy hứng thú nhất, mà là trực tiếp đi vào một quán trà ồn ào, chọn một cái bàn khuất ngồi xuống, sau khi gọi trà thì không làm gì cả, chỉ kéo ta cùng hắn nghe người khác nói chuyện.

Quan sát tinh tế mới phát hiện những người đang ngồi ở đây cơ bản đều là người trẻ tuổi. Nét mặt thật sinh động, ngoài miệng nói đều là quốc gia đại sự, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ bàn giẫm giẫm giày, càng nói càng kích động, còn có thể giơ cánh tay lớn tiếng hô khẩu hiệu, thoạt nhìn tình cảnh lo nước lo dân không giống các thần tử lớn tuổi già dặn.

Nhưng yếu tố chính trị trong lời bọn họ khá nhiều, lại rất là nghiêm trang, nửa điểm không có tí chuyện gió trăng, khiến ta lúc vào tinh thần vốn thật hưng phấn, ngồi không quá thời gian một chén trà liền trở nên buồn ngủ. Nhưng mà cái quán trà này bàn rất thấp, nằm ngủ nhất định không thoải mái. Ta nghiêng đầu nhìn một chút, trở nên thật ham muốn bả vai kia của Tần Liễm. Nói một cách khách quan, chỗ kia nhất định thoải mái hơn cái bàn; nhưng chủ quan mà nói, nó sinh trưởng trên người Tần Liễm, mà Tần Liễm là người nham hiểm giả dối, mà tiện nghi người nham hiểm giả dối rất khó chiếm được, muốn chiếm được thì nhất định phải dùng giá cao hơn để trao đổi, mà dựa theo kinh nghiệm của ta mà nói bình thường đều trao đổi không nổi. Cho nên ta xoắn quýt một lát, cuối cùng đành từ bỏ.

Ta thật cố gắng mở mắt, ngồi nghiêm chỉnh. Nhưng mà hôm qua ngủ quá muộn, cuối cùng ta vẫn không thể chống đỡ cơn buồn ngủ, vô tình ngủ thiếp đi. Ta tỉnh lại là bởi vì không biết vị thanh niên nào nhắc tới tên của ta, mà nếu kiên quyết liên hệ Công chúa Tô quốc Tô Hi và chính trị lại với nhau, vậy cũng chỉ có một chuyện, chính là vấn đề thông gia với Tần Liễm.

Đề tài này từ trước khi ta gả cho Tần Liễm đã nghe qua rất nhiều, nhưng mà hôm nay lại là lần đầu ta khách quan chính trực không mang theo bất cứ tình cảm riêng tư nào đề cập đến quan hệ giữa hai ta như vậy. Ta nhanh chóng mở mắt ra, rất nghiêm túc nghe tiếp.

Người kia nói: “Công chúa Tô quốc Tô Hi kết hôn với Thái tử điện hạ triều ta, nghĩa là Tô quốc và Nam triều ít nhất sẽ có một thời gian chung sống hoà thuận. Nhưng mà hai vị quốc vương và hai vị Thái tử hai nước đều mang tính cách hùng tâm tràn trề, dựa vào việc Thái tử điện hạ triều ta sắp thân chinh Mục quốc, đợi đến lúc lãnh thổ Mục quốc đưa vào Nam triều, mà Thái tử Tô quốc Tô Khải lại đánh hạ Kỳ quốc, vậy biên giới Nam triều và Tô quốc sẽ liền nhau. Đến lúc đó sẽ xảy ra bao nhiêu rắc rối, còn chưa biết đâu.”

Ta thở dài, lời này không khác những lời ta nghe được từ miệng Tô Khải được bao nhiêu. Một chút tin tức mới mẻ cũng không có. Vì thế nghiêng đầu định tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm thấy chỗ gối đầu vô cùng bóng loáng, ngay cả gối cũng hết sức thoải mái, trong quán trà này có chỗ gối đầu thoải mái như vậy, thật sự là một chuyện rất kỳ dị… Sau khi tạm dừng một lát, rốt cuộc nhận thấy được cái gì, ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là gối lên vai Tần Liễm.

Ta phẫn nộ ngồi ngay ngắn trở lại. Tần Liễm rũ mắt, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nghiêng đầu liếc ta, nói: “Rốt cuộc tỉnh rồi?”

Cảm tình trong mắt hắn không gợn sóng, ta lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quả nhiên ánh mặt trời đã mở vạn trượng ráng chiều. Vừa rồi lúc ta ngủ nó rõ ràng còn hơi ngả về phía tây.

Ta rất thành thật nói: “Tỉnh rồi…”

Tần Liễm không lưu tình chút nào đả kích ta: “Gọi cũng không tỉnh. Ngủ cũng không nhúc nhích, tựa như một đầu heo.”

Ta nhất thời nổi giận, thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải đêm qua người nào đó nhất định giày vò ta đến tận khuya, ta có thể ngủ lâu như vậy sao?”

Tần Liễm một tay chống cằm nhìn ta: “Người nào đó là ai?”

“… Vô sỉ!”