Ta cầm miếng ngọc đeo trên cổ, hi vọng Tần Liễm có thể xuất hiện ở trước mặt ta vào lúc này, nhưng cũng đồng thời biết rõ, điều đó là không thể.
Mà bên tay ta không có bất cứ vũ khí nào có thể phòng ngự, thậm chí mắt không thể thấy thân không thể động, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đường chờ chết.
Đột nhiên nhớ lại hình như trước kia Tô Khải từng nói, bầy sói không ăn động vật chết, lúc gặp phải bầy sói mà không có cách thoát thân thì có thể giả chết một chút. Nhưng mà lập tức lại nghĩ đến ngón tay mới vừa chảy máu, không biết lượng máu cực nhỏ như vậy có thể nhanh chóng đưa bầy sói tới hay không.
Ta vùi đầu nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng sói tru càng ngày càng gần, kinh hãi thấu trời, nhanh chóng phát run.
Bây giờ ta không thể nghĩ được bất cứ thượng sách nào để đối phó với bầy sói, không biết giả chết đồng thời cũng có nghĩa chờ chết hay không. Ta thật sự sợ hãi, hốc mắt lại khô khốc, khóc không được, chỉ không tự chủ được mà thấp giọng thì thào: “Tần Liễm. Tần Liễm.”
Vừa rồi lúc Tần Liễm thay quần áo cho ta thì nói cho ta biết hôm nay mặc áo màu tím nhạt. Mà bây giờ ta nằm trên mặt đất, cho rằng bất luận thế nào mặt đất cũng không có lúc màu tím nhạt, không biết ánh mắt bầy sói có giống người hay không, nếu thế thì, màu sắc gây chú ý như vậy, nhất định sẽ phát hiện trước tiên.
Ta lại không ngờ hôm nay có thể nói mấy lời khích lệ bản thân sống sót. Chỉ cảm thấy sợ hãi khó mà hình dung, niệm tên Tần Liễm hết lần này tới lần khác, niệm nhiều quá, nghe thấy tiếng bầy sói chạy càng ngày càng gần, dường như mang theo hưng phấn phát hiện con mồi. Ta dần dần hết hi vọng, không muốn hết hi vọng cũng chỉ có thể hết hi vọng, chỉ dứt khoát quyết định chủ ý trong lòng, nếu nhất định phải chết, chí ít phải bị bầy sói cắn đứt cổ họng trước khi giết chết chính mình.
Nhưng mà cho dù tự sát cũng là vấn đề nan giải. Tay ta không tấc sắt, thứ duy nhất bên tay có thể giết bản thân mình thậm chí chỉ có đám sói này. Không thể không từ bỏ.
Ta nghe sói tru gần bên tai, kéo dài không dứt, uy hiếp mười phần. Thậm chí có thể cảm giác được có thú vật hoang dã vây quanh khẽ ngửi nơi đầu ngón tay đổ máu. Ta nhắm chặt mắt lại, rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng mà chờ giây lát, lại không thấy cổ họng bị cắn một cái như trong dự kiến. Ta hoảng hốt hoàn hồn lại, mới nhớ ra vừa rồi hình như nghe thấy có mũi tên phá gió gào thét mà đến, xẹt qua ngọn tóc của ta, rồi sau đó cắm vào đám sói kia nặng nề mà dứt khoát.
Ta có thể cảm giác được có thi thể đám sói nằm trên người, nhưng ta không động đậy, không còn đủ sức để động đậy.
Ta biết đó là Tần Liễm. Trong nháy mắt lại mất đi toàn bộ khí lực, cảm giác an tâm như chưa bao giờ có.
Từng mũi tên bắn thủng từ hơn trăm bước, không có khe hở, mỗi một mũi tên đều không hề chệch hướng, ta nghe thấy tiếng bầy sói lần lượt ngã xuống, nghe thấy bầy sói dần dần nôn nóng và khủng hoảng, cũng nghe thấy tiếng mũi tên bắn vào thân sói quả quyết và bình tĩnh.
Đợi đến khi xung quanh chỉ còn lại tiếng gió lay lá thu xào xạc, ta nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, từ xa chạy về phía ta.
Ta cố sức muốn chống người ngồi dậy, còn chưa mở hai tay ra thì đã nghe thấy tiếng ngựa hí gần trong gang tấc, lập tức xác con sói kia bị dời đi, ta được kéo vào trong ngực một người, ôm chặt lấy.
Người này ôm ta đã hết sức quen thuộc, gần đây, trước khi ngủ ta đều ở trong lòng người này, sau khi tỉnh dậy cũng là trong lòng người này, chỉ là lúc này đây không còn sự dịu dàng như ngày xưa nữa, ta bị Tần Liễm ôm trong lòng, từ chân tóc xuống phía dưới, không có chút khe hở nào. Ta bị ôm chặt quá nên hơi đau, nhưng vẫn không mở miệng, chỉ yên lặng nghe hơi thở hắn dồn dập, hình như có cảm giác lạnh lẽo, qua một lúc mới từ từ bình phục.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Dọa đến nàng phải không? Chúng ta trở về ngay đi.”
Ta “ừm” một tiếng, cảm giác được hắn ôm ngang ta lên. Ta chống sau vai hắn, thấp giọng nói: “Tần Liễm, ta có hơi mệt mỏi.”
Cánh tay hắn nắm thật chặt, vòng qua ta nắm lấy dây cương, ôm lấy ta đặt đối diện với hắn, kéo hai tay ta vòng qua hông hắn, dịu dàng đặt đầu của ta ngay cổ hắn. Hắn khẽ hôn lên trán ta, nhẹ giọng đáp lại ta: “Ngủ đi.”
Giấc ngủ này cực kỳ lâu, rốt cuộc ta cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại A Tịch liền nói cho ta biết, ta đã ngủ suốt mười ngày. Lúc nàng nói lời này trong cổ họng có chút nghẹn ngào mơ hồ không rõ, trước kia nàng đi theo ta chưa từng khóc bao giờ, ta thoáng ngẩn ra, mò mẫm kéo tay nàng, trấn an nàng: “Cuối cùng ta đã tỉnh lại, đúng không?”
Tần Sở ở phía sau chen vào nói: “Kỳ thật mấy ngày nay muội không khác gì chết rồi cả, hô hấp yếu ớt, mạch đập gần như không còn, Tần Liễm gọi thế nào cũng tỉnh, vị Tứ đệ kia của ta chẳng bao giờ tái mặt, lần này lại bị muội dọa gần chết.”
Ta cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Tần Liễm đâu?”
“À, muội nói hắn à,” Tần Sở bình tĩnh nói, “Trọng thần Nam triều từ lúc nghe nói Tứ đệ ký cái văn ước chôn cùng kia vẫn cứ vây đuổi chặn đường chúng ta, chúng ta chạy lâu lắm, lúc này rốt cuộc bởi vì muội bệnh nặng trì hoãn thời gian nên bị đuổi kịp. Bây giờ Tứ đệ đang ở tiền viện trấn an đám lão già sắp bật nắp quan tài kia kìa.”
“…”
Tần Sở lại nói: “Lại nói, ngày đó muội bị bầy sói vây quanh, ta nhìn xa còn cảm thấy kinh hồn bạt vía, muội lại có thể bình tĩnh nằm đó, cũng không khóc một tiếng, thật sự quá dũng cảm.”
Ta thầm nghĩ thật ra câu này không đúng, phải nói ta đã sợ đến mức không còn bận tâm đến chuyện khóc lóc, nhưng mà nếu Tần Sở nhất định muốn dùng cái từ dũng cảm này với ta, ta cũng tạm thời nhận lấy, vì thế có chút chột dạ bày tỏ lời cảm ơn đối với sự khích lệ của hắn, lặng lẽ không phản bác.
A Tịch nhanh chóng đuổi Tần Sở vào phòng bếp sắc chén thuốc cho ta, nàng ngồi cạnh giường ta, nói cho ta biết chi tiết và kết cục chuyện bắt cóc hôm đó.
Đơn giản mà nói, Thượng Diễm tính toán rất cặn kẽ, đầu tiên là để thủ hạ ngăn chặn Tần Liễm, lại phả thuốc mê cho ám vệ. Vì A Tịch đi sắc thuốc nên có thể may mắn thoát khỏi, sau khi trở về thì phát hiện bất thường, vội vàng đi tìm Tần Liễm. Ngày đó chỗ Thượng Diễm mang ta đi là một vách đá, lúc Tần Liễm tìm được ta, xung quanh mỏm đá trơn như đổ mỡ, mà ta cách vách núi chỉ xa một trượng. Lúc ám vệ tìm được Thượng Diễm thì thi thể của hắn sớm đã lạnh lẽo, chỉ để lại một bức di thư kẹp trên vạt áo. Tờ di thư này Tần Liễm vẫn chưa xem, mãi đến khi vừa rồi trước khi đi gặp chúng thần Nam triều mới mở ra, nhìn không tới hai con mắt đã ném vào trong đống lửa.
Kỳ thật hơi ngẫm lại một chút thì có thể đoán được một trung thần ngay thẳng như vậy muốn nói cái gì, đơn giản là từng câu từng chữ đều rớm lệ, nói không chừng thật sự chính là một tờ huyết thư, tình chân ý thật, tuy đã chết mà vẫn khẩn cầu Tần Liễm vứt bỏ ta, trở về Nam triều càng sớm càng tốt.
Khách quan mà nói, Thượng Diễm thật không có gì sai. Nếu ta ở vị trí Thượng Diễm, trơ mắt nhìn vị vua từng điềm tĩnh cơ trí bỗng nhiên bỏ xuống tất cả quốc sự, cam tâm vì một đứa con gái nước khác mà chịu chết, bất kể là nguyên nhân gì, ta cũng sẽ cho rằng cô gái này là họa thủy, việc này thật khó mà tiếp thu.
Nhưng mà giống như Tô Khải từng biện bạch cho mình, làm người thì phải có chút tư lợi. Nếu đương sự đổi thành bản thân ta, trong lòng trải qua mấy lần cân nhắc, cuối cùng ta vẫn còn thật hi vọng Tần Liễm lúc nào cũng có thể đi cùng ta.
Loại làm bạn này nói trên một trình độ nhất định thì thật sự quá ích kỷ. Nhưng mà ta khó có thể chống lại sự cám dỗ của nó.
Lúc ta uống xong một ngụm chén thuốc cuối cùng thì Tần Liễm trở về, toàn thân mang theo cảm giác lạnh lẽo lúc vào thu. A Tịch lui ra ngoài, Tần Liễm nằm xuống bên cạnh ta, ôm ta vào trong ngực, vân vê chóp mũi ta, nở nụ cười nhạt hỏi ta: “Ngủ lâu như vậy, tỉnh lại không nhìn thấy ta, có nhớ ta chút nào không?”
Ta níu vạt áo của hắn, nghiêm trang trả lời hắn: “Nhớ chàng lắm.”
Hắn dường như ngẩn ra, nhanh chóng cười càng thêm trong sáng, cánh tay vuốt ve ta hơi bủn rủn, nói đùa dí dỏm: “Ta nhớ lúc ấy ở Nam triều, nàng rất thích hôn lén ta. Bây giờ lá gan lớn rồi, đã có thể thẳng thắn như vậy.”
Nếu lúc này ta có thể nhìn thấy hắn, ta nhất định phải cho hắn một ánh mắt hung tợn, cảm thấy như vậy mới có thể khiến ta trông có vẻ không có thích hắn như thế. Nhưng mà sự thật là không thể, ta cũng chỉ có thể dùng khẩu khí hung tợn uốn nắn hắn lại: “Ta mới không thích! Chỉ có một lần thôi!”
Tần Liễm “ồ” một tiếng không hề có thành ý, thản nhiên nói: “Nhưng ta nhớ rõ còn có người từng vì ngắm ta mà đi trèo lên đầu tường nhà ta, khi đó bị ta nhìn thấy, trông rất giống hồng hạnh trèo tường.”
Ta thẹn quá thành giận, ra vẻ thản nhiên cãi lại: “Vậy thì có gì đâu, chẳng như có người từng khóc vì ta.”
“…”
Những lời này có lực sát thương rất lớn, tất cả lời nói của Tần Liễm nhất thời nghẹn trong cổ họng, sau một lúc lâu vẫn không thể nói ra một câu. Hắn im lặng không nói, cuối cùng ta nghi rằng lúc này hắn đang nghiến răng, lo lắng hắn sẽ nghĩ ra phương thức bất ngờ nào để trả thù lại, vì thế ta bình tĩnh bắt đầu cảnh giác, hơn nữa còn nhỏ giọng thúc giục hắn: “Vì sao chàng không nói lời nào?”
Thật lâu sau, hắn thở phào một hơi, bật ra một câu: “Đúng vậy, ta khóc đó, vậy thì sao?”
“…”
Lúc này đây đến phiên ta nói không nên lời. Ta há miệng, lại há miệng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Tần Liễm lại có một ngày bị ta nói đến mức thẹn quá thành giận miệng hùm gan sứa, ta thật sự là quá thành công, rất có cảm giác thành tựu, quả thật đời này không uổng.
Thấy ta không nói lời nào, ngữ điệu Tần Liễm trở nên hết sức dịu dàng: “Được rồi, chúng ta thảo luận một chút…”
Ta chặn lời hắn lại, bỗng nhiên thấy phúc đến thì lòng cũng sáng ra (*), mở miệng hỏi hắn: “Có phải chàng đỏ mặt hay không?”
(*) phúc đến thì lòng cũng sáng ra: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn
Hắn lại nghẹn họng, lập tức nói: “Ta không có.”
“Ta không tin.” Lúc này ta vô cùng đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy hắn, chỉ có thể vươn tay, theo tay áo của hắn một đường hướng lên trên, “Ta phải sờ sờ mặt chàng mới có thể xác định.”
“…”